Lúc này, Lục Hi nói: “Bố, mẹ, nếu không được thì con sẽ đưa bố mẹ đến chỗ khác, còn hơn là ở đây bị người ta khinh bỉ?”
Điều kiện ở Thiên Nhân Cư của anh còn tốt hơn chỗ này gấp nhiều lần, giống như tiên cảnh nhân gian vậy. Lục Hi đã định cho bố mẹ mình dọn đến đây từ lâu.
Lục Viễn Sơn nghe vậy thì chậm rãi nói: “Hi à, con có biết vì sao bao nhiêu năm qua bố mẹ lại ở đây chịu nhục mà không bỏ chạy không?”
Lục Hi hơi sửng sốt: “Con cũng không rõ lắm”.
Lục Viễn Sơn thở dài.
“Không phải vì bố tham tiền và quyền của nhà họ Ôn, chỉ là người nhà họ Ôn vì chuyện của con năm xưa nên khinh thường bố mẹ, với tính cách của bố năm đó thì đã muốn đưa mẹ con cao chạy xa bay lâu rồi. Lục Viễn Sơn bố có nghèo đến mấy thì cũng sẽ khiến mẹ con có ăn có mặc, nhưng nếu cứ đi như thế thì người nhà họ Ôn sẽ cười nhạo mẹ con, nói mẹ con mắt mù mới lấy người như bố, sau đó không chịu nổi mà bỏ nhà ra đi. Con có hiểu lòng bố không?”
Lục Hi chậm rãi gật đầu.
Anh hiểu ý của bố mình. Ông ấy chịu đựng ở lại nhà họ Ôn vì muốn cho mọi người biết hai vợ chồng sống rất tốt, mẹ không hề chọn sai.
Lúc này, Lục Hi mới nói: “Con biết rồi ạ, bố mẹ yên tâm, con sẽ giải quyết chuyện này cho xong. Con tin nhà họ Ôn sẽ không còn dám khinh thường
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602877/chuong-890.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.