Anh gật đầu đáp: “Vâng mẹ, con dậy ngay đây”.
Một câu gọi mẹ khiến Ôn Uyển cười nở rộ như hoa, bà gật đầu đi ra ngoài.
Lúc này Lục Hi mới rời giường đi rửa mặt, sau đó trở lại phòng khách.
Trên bàn ăn phòng khách bày đầy rượu và đồ ăn, tất cả đều là món ăn ngon điển hình của phương nam.
Ôn Uyển bảo Lục Hi ngồi xuống, anh nhìn xung quanh rồi hỏi: “Bố con đâu?”
Ôn Uyển nói: “Lục phòng họp, bố con đi từ sáng, chắc sắp về rồi”.
Đúng lúc đang nói chuyện thì Lục Viễn Sơn mặt mày tái mét chậm rãi từ ngoài vào.
Ôn Uyển thấy vậy, sắc mặt đầy lo lắng hỏi: “Sao vậy?”
Lục Viễn Sơn ngồi xuống bàn ăn, ông ấy nói: “Ăn cơm trước đã”.
Trong lòng Ôn Uyển đã có một loại dự cảm xấu, nhưng bà vẫn nhịn không hỏi, bắt đầu bảo Lục Hi ăn cơm.
Lục Hi gắp thức ăn, anh vừa ăn vừa nói: “Bố, dù có chuyện gì bố đều có thể nói với con. Con trai bố bây giờ không phải trái hồng mềm để ai đó tùy tiện bóp đâu”.
Lục Viễn Sơn nghe xong liền thở dài, ông ấy đặt đũa xuống, cầm tay Ôn Uyển rồi chậm rãi nói.
“Người của lục phòng biết Lục Hi đã trở lại, hôm nay chính là nói đến chuyện này”.
“Bọn họ nói thế nào?”, Ôn Uyển vội vàng hỏi.
Lục Viễn Sơn cau mày nói: “Bọn họ nói Lục Hi muốn ở lại thì phải được gia chủ đồng ý”.
“Gia chủ nhất định sẽ đồng ý, Lục Hi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602876/chuong-889.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.