Cả nhà họ Lục này cũng chỉ có Lục Tiểu Hiên nghịch ngợm nhưng ngoan ngoãn hiểu chuyện này là được Lục Viễn Chí coi trọng. Chỉ tiếc rằng Lục Tiểu Hiên là con gái, sau này sẽ phải lấy chồng. Lục gia không có người nối nghiệp luôn là nỗi đau đáu của Lục Viễn Chí. Mà niềm đau này cũng chỉ có thể giữ trong lòng, không thể nói ra thành lời.
Lúc này, thấy ông nội nhìn có vẻ tươi tỉnh hơn, Lục Tiểu Hiên cầm lấy cái chăn Ba tư đắp cho Lục Viễn Chí, sau đó lấy khăn lau vết máu trên bàn.
Lục Viễn Chí yêu thương nhìn cháu gái mình, cảm thấy trong lòng vô cùng thoải mái, rồi ngủ lúc nào không hay.
Còn Lục Tiểu Hiên sau khi lau sạch máu thì ngồi bên cạnh ông nội, chờ chú ba đến.
Hai tiếng sau, Lục Tiểu Hiên đã lái xe đến nơi. Anh ấn chuông cửa, Lục Tiểu Hiên nhìn thấy là Lục Hi đến thì lập tức chạy ra.
“Chú ba, chú mau ra xem ông nội cháu thế nào đi, ông hộc máu nhiều lắm”, Lục Tiểu Hiên nôn nóng nói với Lục Hi.
Lục Hi gật đầu, cả hai đi vào phòng khách. Lục Hi nhìn Lục Viễn Chí đang ngủ say, sau đó thì mở mắt xuyên thấu.
Dưới mắt xuyên thấu, Lục Hi nhìn thấy toàn bộ thân thể của Lục Viễn Chí.
Một lát sau, Lục Hi nói: “Không sao đâu, ông nội cháu giận dữ công tâm, nội phủ hơi chấn động, uống thuốc chú đưa là sẽ khỏi ngay”.
Lục Tiểu Hiên nghe vậy thì lập tức vui vẻ, đúng là chú ba
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602828/chuong-841.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.