Mà lúc này, trong ánh mắt kinh ngạc của mọi người, Lục Hi chậm rãi đi ra giữa, lạnh lùng nói với Khắc Tẩm Lạt Ma: “Anh cho rằng ở Trung Nguyên chúng tôi không có người, lấy một miếng ngọc bội làm chút thủ đoạn, liền biến thành pháp khí?”
Lúc này, Khắc Tẩm tức giận vỗ bàn đứng dậy nói: “Nói bậy bạ, đây là pháp khí chính cống, mày dám vu cáo hãm hại tao, cẩn thận tao sẽ phế mày”.
“Ha ha”.
Lục Hi khẽ cười, tiện tay cầm lấy ngọc bội trên bàn, tay phải khẽ lướt nhẹ qua bề mặt, lớp pháp lực bao phủ trên bề mặt ngọc bội lập tức bị anh lau sạch.
Cho dù Lục Hi không ra tay, lớp pháp lực này cũng sẽ không tồn tại được mấy ngày, bởi vì Khắc Tẩm không có khả năng khắc trận pháp. Về phần chữ khắc trên mặt ngọc bội, là do Khắc Tẩm tự mình dùng pháp lực khắc lên, nhìn có vẻ huyền bí nhưng thật ra không có tác dụng gì, hoàn toàn là lừa gạt người khác, bởi vì hắn ta căn bản không hiểu gì về trận pháp.
Lúc này, khi mọi người nhìn thấy ngọc bội đó đột nhiên không còn phát sáng nữa, đều kinh ngạc thốt lên.
Sắc mặt Ôn Tôn Nguyên lập tức trở nên khó coi.
Như vậy xem ra, thứ này quả thực là giả, cho dù ông ta không hiểu pháp khí, nhưng cũng biết năng lượng trên bề mặt pháp khí thật không thể xóa sạch, bằng không còn gọi gì là pháp khí.
Mà sắc mặt Khắc Tẩm hết đen lại trắng, cực kỳ khó coi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602728/chuong-741.html