"Thật vô lý", Chu Tiên Hiền sợ hãi kêu lên.
Nhưng Lục Hi chỉ cười: "Sao mà vô lý, chỉ bằng chút đạo hạnh kém cỏi này của ông thì sao mà làm tôi bị thương được".
Lục Hi bình thản nói, tựa như đang kể một câu chuyện không đáng nhắc tới.
Chu Tiên Hiền đã giận tím mặt.
Lần đầu ông ta rời núi, muốn nhờ chuyện của Liễu Bồi Nhiên để nổi danh khắp Hoa Hạ, hưởng thụ một chút vinh hoa phú quý trên đỉnh nhân sinh. Rốt cuộc, để tu đạo thì ông ta đã tu luyện vài thập niên trên núi, loại tịch mịch và khổ sở này không phải người bình thường nào cũng cảm nhận được.
Nhưng lần đầu ông ta xuống núi, lần đầu khoe khoang thì lại bị phá tan đạo pháp, lại còn sỉ nhục như thế, làm sao ông ta chịu được.
Ngay sau đó, ông ta cầm sáo ra trước ngực, lạnh lùng nói: "Cậu giỏi lắm, hôm nay tôi không đánh cậu vào mười tám tầng địa ngục thì ông đây sẽ không còn là Chu Tiên Hiền nữa".
Lục Hi vẫn nở nụ cười thản nhiên: "Ông tên là gì không quan trọng, dù gì cũng sắp thành người chết rồi mà".
Câu nói này của Lục Hi suýt nữa khiến Chu Tiên Hiền tức hộc máu.
Chỉ thấy mặt ông ta xanh mét, cả người bốc lên một ngọn lửa u lam, nhẹ nhàng vây quanh cây sáo.
Trong tức khắc, một tiếng quỷ khóc sói gào giống như đến từ vực sâu của địa ngục bao phủ toàn bộ phòng khách.
Cùng lúc ấy, trên đại sảnh lộ ra một cái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602626/chuong-639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.