Lục Hi gật đầu, quét mắt nhìn đồ bày trí trong đại sảnh lầu năm.
Trung tâm là một sân khấu hình tròn, ở giữa lắp một ống thép sáng bóng, hướng chính diện đặt vài hàng ghế sofa bọc da, mái vòm bên trên được lắp các thiết bị hình chiếu cao cấp, còn có một chiếc loa ở phía trước sân khấu.
Xem ra nơi này cũng là một địa điểm giải trí, nhìn một vòng những món đồ trang hoàng này, Lục Hi nhếch miệng cười nói: “Ông già này còn khá biết hưởng thụ đó”.
Lúc này Trương Ngọc Kỳ còn đang đứng ở cửa, cô khẽ cắn răng ngà, ráng hồng trên mặt vẫn chưa phai mờ, có chút mất tự nhiên.
Ánh mắt vừa rồi nhìn tới cô ta trước khi rời đi của Hoắc Hướng Anh gần như khiến cô xấu hổ muốn chết.
Lục Hi ngồi trên trên sofa, đầu cũng không thèm quay lại mà nói: “Có chơi có chịu, còn đợi cái gì?”
Trương Ngọc Kỳ nghe vậy mặt càng đỏ hơn như có thể nhỏ ra máu.
Chỉ thấy cô bước từng bước tiến vào phòng khách, nói với giọng nhỏ như tiếng muỗi kêu: "Nhảy thì có thể, nhưng tôi sẽ không mặc thứ đó đâu”.
“Thứ gì cơ?”, Lục Hi biết còn hỏi.
“Anh đã biết còn cố ý hỏi”, Trương Ngọc Kỳ nghiến răng nghiến lợi.
Lục Hi thấy vậy sắc mặt bỗng nhiên tối sầm lại: “Nói lời phải giữ lời, nếu tôi thua há không phải lúc này đang chạy trần truồng sao?”
Trong lòng Trương Ngọc Kỳ đã khóc than vô số lần, tại sao bản thân lúc trước đầu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602517/chuong-530.html