“Anh họ?”, Xích Thủy nói.
“Ừ, em họ, mau quay lại đi, anh họ bị người ta đánh rồi”, Xích Mẫu hô lên trong điện thoại.
Xích Thủy sửng sốt, ngay sau đó anh ta hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
“Em đừng hỏi, mau qua đây, thằng nhãi này rất lợi hại, một chiêu đã làm mười mấy anh em của anh bị thương, nếu em không tới thì anh họ sắp xong đời rồi”.
Nghe thấy anh họ nói như vậy, Xích Thủy có chút không biết làm thế nào, bởi vì anh ta không muốn tham dự vào mấy chuyện phiền phức của anh họ.
Mấy năm nay dù luôn ở trong quân đội, nhưng anh ta vẫn biết được một chút hành vi của Xích Mẫu.
Ngày thường hắn ta ỷ vào thân phận trại chủ, tập hợp con cháu gia tộc hoành hành trấn bảy huyện Đan Trâu.
Xích Thủy cũng khuyên hắn ta, nói rằng bây giờ đã không như trước kia, chức trại chủ này của hắn ta không hề có sức nặng gì, nếu quá đáng sẽ gây ra tai họa cho bản thân hắn ta và gia tộc.
Nhưng Xích Mẫu không thèm để ý, hắn ta vẫn cứ hoành hành ngang ngược, vậy nên Xích Thủy cũng không làm gì được.
Thứ nhất, con cháu trong gia tộc và một vài lão già vẫn ăn sâu bén rễ không hề lung lay đối với tên gọi trại chủ này, bọn họ rất ủng hộ anh ta.
Thứ hai, Xích Mẫu có ơn huệ đối với Xích Thủy, anh ta cũng không muốn nói quá nhiều, mỗi lần nói nặng lời, Xích Mẫu liền mắng anh ta vong ân phụ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602344/chuong-357.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.