Vương Vạn Bồ gật đầu nói: “Cậu đã hoàn thành nhiệm vụ có thể đi được rồi, nếu gấp thì cứ đi bằng máy bay của tôi đi, vừa lúc tôi muốn ở lại đây hai ngày”.
Lục Hi gật đầu, cảm thấy ông già này cũng còn chút lương tâm.
Sau đó đám người ra khỏi tòa nhà chính đi đến chỗ đậu máy bay, Lục Hi bước lên trực thăng, trực thăng vù vù chuẩn bị cất cánh.
Lúc này đám người Viêm Long thấy Lục Hi sắp đi bèn tạm dừng huấn luyện chạy đến trước trực thăng vẫy tay tạm biệt Lục Hi.
“Giáo quan Lục, tạm biệt!”
“Giáo quan Lục, có thời gian rảnh đến dạy cho chúng tôi nữa nhé, bọn tôi không sợ bị đánh”.
“Tôi yêu giáo quan Lục, anh là thần tượng của tôi”.
Trực thăng từ từ cất cánh trong tiếng hô to gọi nhỏ của mọi người, Lục Hi vẫy tay với mọi người xem như chào tạm biệt, ở chung với nhau một tháng khiến Lục Hi cũng cảm thấy có cảm tình với đám người ngông cuồng thẳng thắn này.
Sau khi máy bay trực thăng cất cánh, phương hướng đã được xác định, sau đó bay một đường tròn rồi bay thẳng về thành phố Tây Kinh.
Một lúc sau, hai chiếc máy bay chiến đấu không biết từ đâu bay tới, từ từ hộ vệ ở hai bên trực thăng.
Lục Hi biết những ông lớn như ông Vương muốn ra ngoài đều sẽ có lực lượng hộ tống, nhưng không ngờ mình cũng được hưởng đãi ngộ đặc biệt này.
Mấy tiếng sau, trực thăng đáp xuống ngoại ô thành phố Tây
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602224/chuong-237.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.