Nói rồi, ông ta đưa lên một cuốn sổ nhỏ tinh xảo.
Lục Hi mỉm cười nhận lấy, đáp: “Các vị thật có lòng, nếu sau này tôi có tới làm phiền thì cũng mong nể mặt”.
“Sao anh Lục lại nói vậy chứ, anh đã cứu mạng chúng tôi, sau này có việc gì anh cứ nói thoải mái”.
“Đúng vậy, anh Lục, miễn là chuyện của anh thì chúng tôi sẽ dốc sức hoàn thành”.
“Anh Lục, sau này anh có tới nước Ý thì nhất định phải nhắn cho tôi, tôi sẽ bày tỏ lòng thành của mình”.
Nhóm người liên tục nói chuyện, thề thốt với Lục Hi.
Lục Hi mỉm cười gật đầu.
Lúc này, John nâng tay.
Mọi người đều biết ông ta muốn phát biểu, bèn im lặng.
Chỉ thấy ông ta bước lên bục ở chính giữa, nói vào micro.
“Để bày tỏ lòng biết ơn và tình cảm sâu sắc của tôi với anh Lục, hôm nay, tôi tuyên bố tặng hết ba món đấu giá của lần này cho anh Lục, mọi người có ý kiến gì không?”
“Chúng tôi không có ý kiến gì”.
John vừa dứt lời, tất cả không hề có ý kiến gì, vỗ tay nhiệt liệt.
Mà Lục Hi thì mỉm cười, chấp nhận ba món hàng này.
Mục tiêu anh đến đây chính là vì đầu thú và vương miện, đến giờ còn chưa được thấy hai món này nữa. Giờ John lại muốn tặng cho anh, vậy cũng chẳng phải khách sáo nữa.
John nói xong, thấy Lục Hi đồng ý thì cười nói: “Bây giờ mọi người có thể thưởng thức đồ ăn ngon rồi, hy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602161/chuong-174.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.