Lúc này Trần Binh cũng lấy lại được phong độ khi trước, cùng Lục Hi và Vân Khả Thiên uống hai chai rượu gạo.
Cuối cùng Lục Hi và Vân Khả Thiên bảo Lý Tú Quyên dìu Trần Binh đã say về phòng, sau đó Lục Hi lại an ủi mẹ Trần Binh một chốc rồi mới quay về phòng mình.
Lục Hi và Vân Khả Thiên không rời đi ngay, họ ở lại thêm hai ngày nữa, thấy mọi chuyện đã bình ổn, công việc bàn giao khách sạn cũng hoàn thành một cách thuận lợi mới tính toán rời đi, đã giải quyết xong việc ở đây cũng là lúc nên đi rồi.
Trần Binh và Lý Tú Quyên tiễn hai người đi, khi đến một bể cá ở sảnh lớn, Lục Hi bỗng xoay người lại nhìn một hòn đá bên trong hồi lâu.
Lục Hi bỗng nói: “Tổng giám đốc Lý, có thể tặng tôi hòn đá bên trong không?”
“Khách sạn này đều là của anh, anh nói thế chẳng phải giễu cợt tôi à? Anh cứ lấy”, Lý Tú Quyên cười nói.
Trần Binh chỉ cười không nói gì.
Lục Hi bật cười, lấy một hòn đá tròn màu xanh từ bên trong ra rồi mang đi.
Lên tàu cao tốc, Lục Hi và Vân Khả Thiên đi thẳng đến thành phố Tây Kinh.
Trên đường đi, Vân Khả Thiên thắc mắc hỏi: “Anh Lục, anh cần hòn đá đó làm gì thế?”
“Không biết gì thì đừng nói”, Lục Hi mắng.
Vân Khả Thiên sầm mặt, tập trung lái xe.
Khi đi ngang qua, Lục Hi cảm nhận được bên trong hòn đá này có chứa một nguồn năng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602120/chuong-133.html