Trần Binh liếc mắt nhìn Lý Tú Quyên, ngượng ngùng gật đầu: “Tôi không có ý kiến gì, nhưng phải xem Tú Quyên có đồng ý hay không”.
Lý Tú Quyên nghe thế vội xua tay nói: “Tôi chỉ là phục vụ, bảo tôi làm tổng giám đốc, tôi không làm được”.
Lục Hi cười nói.
“Cô có cần xem thường mình thế không? Ai mới sinh ra đã biết làm ngay đâu, từ nay về sau sẽ không có ai gây chuyện ở khách sạn này nữa, cô chỉ cần điều hành kinh doanh là được, tôi tin sau này việc làm ăn sẽ tiến thêm một bước mới, không có gì khó cả”.
Lúc này, Lý Tú Quyên mím môi nhìn Trần Binh, vẫn còn do dự.
Thấy thế Lục Hi lại nói tiếp: “Cô và Trần Binh là bạn từ nhỏ, cũng là bạn cùng lớp, bây giờ anh ta đã thế, cũng không tiện ra ngoài, cô giúp anh ta gánh vác chuyện này, cũng xem như giúp anh ta một tay, cô nghĩ thế nào?”
Nói rồi Lục Hi khẽ đá chân Trần Binh dưới gầm bàn.
Anh biết Trần Binh là người hướng nội, không nhắc anh ta thì tên đầu gỗ này sẽ không nói.
Quả nhiên sau khi Lục Hi đá anh ta một cái, Trần Binh mới ngượng nói với Lý Tú Quyên.
“Hay là cô ở lại đi”.
Câu nói này suýt nữa khiến Lục Hi và Vân Khả Thiên tức chết. Mẹ kiếp, người ta cũng không nói là muốn đi, tên này có biết nói chuyện không thế.
Vân Khả Thiên ho một tiếng, vội nói: “Tú Quyên, cô xem anh Trần đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602119/chuong-132.html