🔔 Tham gia cộng đồng đọc truyện online trên Telegram:  https://t.me/+_tC4EYqfkw83NTE1
Chương trước
Chương sau
Giống như một vị khách trong chính văn phòng của mình, Chu Vệ Phong khúm núm ngồi xuống, cảm thấy hết sức bất an, hắn ta không biết hai người này tìm mình có chuyện gì, nếu như hai người không hài lòng về hắn ta thì xem như hắn ta đã gặp xui xẻo lớn.

Lúc này, Lục Hi và Vân Khả Thiên cũng ngồi xuống.

Lục Hi nói: "Ông chủ Chu, chúng tôi không muốn quanh co, tôi muốn mua khách sạn của anh, anh hãy đưa ra một cái giá đi".


Chu Vệ Phong nghe vậy liền biến sắc.

Khách sạn này là tâm huyết của hắn ta, lúc đầu hắn ta bỏ ra hơn hai triệu để xây dựng nó, phải vay mượn khắp nơi mới xây dựng lên được, trải qua nhiều năm cuối cùng hắn ta mới có thể trả hết nợ và có dư, làm sao hắn ta có thể sẵn sàng bán nó cho người khác.

Nhưng hắn ta cũng biết thân phận của hai người này không tầm thường, nếu như hôm nay hắn ta không chịu bán khách sạn này đi thì ngày mai có khi hắn ta lại phải mất trắng tất cả, nghĩ đến đây, Chu Vệ Phong suýt nữa là phát khóc.

Nhìn thấy bộ dạng của Chu Vệ Phong, Vân Khả Thiên gõ bàn nói: "Ông chủ Chu, đừng lo lắng, chúng tôi không phải mua bán ép giá, anh cứ ra giá là được".

"Đúng vậy, ông chủ Chu, chúng tôi sẽ không để cho anh chịu thiệt, chỉ cần anh ra giá, chúng tôi tuyệt đối không nói hai lời", Lục Hi cũng nói.

Chu Vệ Phong thấy tình hình này nếu không bán cũng không được, nhưng bảo hắn ta ra một cái giá thì làm sao hắn ta dám tùy ý mở miệng, nếu như ra giá quá cao khiến cho hai người này bất mãn thì cuối cùng hắn ta vẫn phải tay trắng rời đi.

Còn nếu như muốn làm thỏa mãn hai người này thì hắn ta rất có thể phải mất đi một khoản lớn.

Nghĩ xong, Chu Vệ Phong nghiến răng, dù thế nào đi chăng nữa thì khách sạn này cũng là công sức của chính mình, không thể giao cho người khác dễ dàng như vậy, dù thế nào thì cũng phải ra một cái giá xứng đáng.

Chu Vệ Phong hít sâu một hơi, cố lấy dũng khí nói.

"Hai người, thành thật mà nói thì khách sạn của tôi được xây dựng trên nợ nần và tôi chỉ vừa mới trả hết nợ. Nếu như hai người thực sự muốn mua nó thì hãy trả giá hai triệu, những chi phí khác tôi sẽ xem như không có".

Những gì Chu Vệ Phong nói gần như là sự thật, hắn ta chỉ vừa trả hết nợ và còn dư một ít lợi nhuận.

Vốn dĩ hắn ta định sẽ điều hành khách sạn thật tốt, kiếm tiền để ổn định cuộc sống.

Bây giờ phải bán khách sạn đi, tuy lấy lại được vốn hai triệu ban đầu nhưng công sức bao nhiêu năm của hắn ta xem như cũng đã đổ sông đổ biển.

Nhưng tình thế bức bách, hắn ta không có gan chống lại hai con sư tử đang mở miệng trước mặt, nếu thua thì nói không chừng số phận của hắn ta cũng sẽ giống như đám người Vương Lục, đừng nói là tiền, ngay cả mạng cũng không giữ được.

Lục Hi nghe vậy thì cười nói: "Ông chủ Chu thật sự rất khách sáo. Khách sạn này ít nhất cũng trị giá hai ba triệu, lợi nhuận hàng năm cũng không ít, ra giá như vậy là thiệt cho anh quá rồi".

Chu Vệ Phong cười khổ nói: "Đừng nói nữa, nếu như hai người muốn mua thì đây chính là giá thấp nhất, nếu như còn muốn thấp hơn nữa thì tôi cũng không thể sống nổi".

Lục Hi cười nói: "Như vậy đi, tôi sẽ đưa cho anh mười triệu, ông chủ Chu, ông xem hôm nay chúng ta có thể hoàn thành thủ tục mua bán luôn không?"





Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.