Vân Khả Thiên không chút khách khí cầm đũa lên bắt đầu ăn, Trần Binh cũng vậy, bắt đầu động đũa ăn cơm.
Còn Lý Tú Quyên ở bên cạnh gấp đến giậm chân, cô ấy nói: “Các anh còn có tâm trạng ăn cơm à, thế này phải làm sao đây, các anh mau chạy đi”.
Lý Tú Quyên sốt ruột đến mức có vài câu nói không mạch lạc.
Lục Hi cười một tiếng nói: “Không sao, cô cũng ăn chút đi”.
“Tôi nào có tâm trạng mà ăn cơm, đám người này không chọc nổi đâu, mặc dù anh có thể đánh được, nhưng bọn họ đông người, các anh không đi, chờ lát nữa Vương Lục đến thì không đi được đâu”, Lý Tú Quyên sốt ruột nói.
Lúc này, Vương Trung Quân từ trong đau đớn tỉnh táo lại, một đám thuộc hạ cũng bò dậy.
Chỉ nghe thấy Vương Trung Quân hung hăng nói: “Thằng nhãi, mày giỏi lắm, chờ đấy, chờ lão Lục đến xử lý mày”.
Vương Trung Quân quăng ra lời độc ác xong, hắn được thuộc hạ đỡ dậy, hoảng hốt rời đi.
Lục Hi nhìn Vương Trung Quân đi mất, anh cười nói với Lý Tú Quyên: “Sợ cái gì, người tôi chờ chính là Vương Lục, nếu không thì tôi có thể để hắn đi sao?”
Nói xong, Lục Hi gắp thức ăn lên ăn một miếng.
Lý Tú Quyên thở dài một tiếng, mặt đầy sốt ruột nói.
“Vương Lục kia đã từng luyện võ, nghe nói rất lợi hại, ông ta có rất nhiều thuộc hạ, còn có quyền lực ở huyện lỵ, các anh vẫn nên rời khỏi đây đi, yếu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-long-thuc-tinh/602097/chuong-110.html