Thôi Ngọc Linh thấy chàng cười nhạt liền hỏi :- Công tử không tin lời tôi nói chăng?Kim Ngang Tiêu lạnh lùng đáp :- Tôi yêu cầu cô nương đừng nói đến chuyện đó nữa.Ngọc Linh bồn chồn đáp :- Nhưng việc này quan hệ rất lớn đến tính mạng của công tử, làm sao không nói cho được?Giọng Kim Ngang Tiêu vẫn lạnh lùng như tiền :- Tôi mời cô nương đến đây là không phải để nói chuyện đó.Ngọc Linh nghẹn lời uất ức, không nói sao được nữa. Sau cùng nàng thở dài não ruột :- Thôi được, tôi không nói đến chuyện đó nữa. Vậy công tử gọi tôi đến đây để nói chuyện gì?Kim Ngang Tiêu có vẻ hài lòng, nói :- Chị cô bị Bách Trượng thiền sư đánh đuổi chạy đi mất. Tôi muốn tìm gặp Bách Trượng thiền sư để hỏi cho ra lẽ. Mong cô nương dẫn đường giùm.Thôi Ngọc Linh buồn rầu nói :- Kim công tử. Tôi nói thật để công tử biết là nếu bây giờ chị tôi bắt gặp tôi nói chuyện với công tử như thế này chắc chắn là tôi phải chết về tay chị tôi. Chẳng phải là tôi sợ chết, nhưng tôi không muốn công tử gặp chị tôi rồi công tử lãnh cái chết thảm khốc.Kim Ngang Tiêu tức giận tái cả mặt, hét lên :- Im ngay. Cô không được nói như thế!Thôi Ngọc Linh vẫn tiếp tục nói :- Tôi biết công tử chẳng phải có ý định tìm Bách Trượng thiền sư, mà chỉ muốn gặp chị tôi thôi. Nhưng công tử nên biết, chị tôi hành tung bí mật ẩn hiện không chừng, làm sao tìm thấy được? Tôi biết công tử giận ghét tôi lắm, nhưng tôi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-linh-than-chuong/2524362/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.