Tô Mạch không khỏi ngạc nhiên, nhưng đó chỉ là chuyện trong một giây, hoàn toàn có thể xem như không có. Đến khi quay lại, từng động tác của anh ta đã vô cùng dứt khoát: "Diệp tổng đã lâu không gặp, anh đi ngang qua đây à?"
Diệp Thiếu Ninh cũng không có vẻ gì thái quá, chỉ khẽ đánh mắt về đường cái: "À, tôi bị bắt xe."
Anh không cố ý nhìn Đồng Duyệt, nhưng Đồng Duyệt lại vì anh mà mắc nghẹn miếng bánh trong miệng, đôi mắt cô trợn trừng, mặt mũi đỏ bừng, hai má phồng ra, trông tệ hại và đáng xấu hổ.
"Đã nói với em nhiều lần rồi, trước khi ăn nhớ uống nước, bánh phải xé nhỏ ra, nhai kỹ ăn chậm thôi." Giọng anh cất lên đều đều, nghe không dịu dàng như lại có vẻ thân thiết như người nhà.
Đồng Duyệt xấu hổ vô cùng, thậm chí cô còn không đủ dũng cảm nhìn thẳng vào anh.
Thực ra cô hiếm khi ăn ngấu nghiến như vậy.
Dạo này cô ăn rất nhiều, hễ thấy đói là người ngứa ngáy khó chịu, chỉ chăm chăm đi tìm đồ ăn. Cô gặp Tô Mạch ở nhà sách, anh ta nói trời mưa đường trơn nên dặn cô chờ ở ngoài, còn mình đi mua đồ ăn. Đây là đường sách, xung quanh không có hàng ăn.
Ánh mắt Diệp Thiếu Ninh đảo qua Đồng Duyệt một cách tự nhiên, nói tiếp: "Trên miệng em có dính vụn bánh kìa, không đi dạy nên không cần giữ hình tượng nữa hả?"
Một chiếc khăn tay được gấp gọn gàng xuất hiện.
Lúc này cô chỉ mong có cái lỗ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911475/chuong-105.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.