Đi ra khỏi nghĩa trang, Đồng Duyệt đề nghị đi ăn ở nhà Diệc Tâm thường lui tới khi chị còn sống.
Diệc Tâm thích những món Triều Châu với những phần thức ăn nho nhỏ để trong các đĩa sứ trắng tinh cùng các món điểm tâm được làm tinh tế trong các lồng hấp nhỏ nhắn. Trà ở đó cũng rất ngon, Diệc Tâm nâng tách trà sứ xương, khẽ nhấp một ngụm thật nho nhã, nét cười nơi khóe mắt như nở rộ.
Tô Mạch nhướng mày đầy vẻ ngạc nhiên nhưng chỉ một giây sau anh ta đã nhoẻn miệng cười dịu dàng: "Được."
Khách quen ắt sẽ có chỗ ngồi ở vị trí đẹp. Đồng Duyệt không nhận cuốn menu cô gái phục vụ đưa cho bởi Tô Mạch rất rõ sở thích của cô, chưa bao giờ cô phải tự thân chọn món cả.
Mưa lúc lớn lúc nhỏ, bất chợt như một đứa trẻ thích cười.
"Lần khám thai tiếp theo là khi nào vậy?" Tô Mạch dịu dàng hỏi.
Cô khẽ cắn môi, rời tầm mắt khỏi phong cảnh ngoài cửa sổ chuyển về phía anh ta: "Cục trưởng Tô, mặc dù Diệp Thiếu Ninh đã làm nhiều chuyện khiến tôi đau lòng nhưng anh ấy là một người cha tốt."
Anh rất yêu trẻ con, câu "chúng mình có con nhé" anh đã nói với cô không dưới một lần!
Khi thấy cô nôn nghén, vẻ mừng rỡ tột độ hiện rõ trên khuôn mặt anh, cô không nhìn lầm.
Chẳng biết ma sai quỷ khiến thế nào, khi anh hiểu lầm đứa bé không còn, anh đã đau lòng tột cùng. Tối hôm đó, anh rón rén xoa bụng cô, lòng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911471/chuong-103.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.