Một đám mây đen bay lượn giữa bầu trời Thượng Hải, thế nhưng ánh sáng vẫn rực rỡ bao quanh đám mây ấy. Nếu chỉ nhìn qua sẽ thấy bầu trời xám xịt như một bóng đen khổng lồ.
Xa xa thấp thoáng có tiếng sấm ù ù.
Tuy không phải tiếng sấm đầu tiên của mùa xuân năm nay nhưng đây là lần đầu tiên sấm đánh liên tục như vậy.
"May mà máy bay hạ cánh trước cơn dông, nếu không chẳng biết sẽ delay đến lúc nào nữa." Nhìn trời, Tô Mạch thở dài.
Đồng Duyệt không đáp, cô đi thẳng ra cửa theo dòng người.
Hoa Diệp đã đợi sẵn bên ngoài. Thấy cô, anh chỉ khẽ gật đầu, không có vẻ gì là ngạc nhiên, sau đó niềm nở bắt tay Tô Mạch.
"Lần này phiền cậu quá." Tô Mạch bắt tay Hoa Diệp.
"Không có gì nhưng tôi rất lấy làm tiếc." Hoa Diệp nhún vai, khuôn mặt chính trực chỉ tỏ ra nghiêm túc, không có nét biểu cảm thứ hai.
Họ không có nhiều hành trang nên chỉ có Tô Mạch xách. Dù sao anh ta cũng là lãnh đạo cấp sở, nếu phải đi công tác ắt sẽ được nhiều người đưa đón, hiếm khi phải tự tay làm gì. Đồng Duyệt cũng ngại, bèn đưa tay muốn xách, nhưng Tô Mạch chỉ nhìn cô, trong mắt anh ẩn chứa hàng vạn điều muốn nói.
Cô điềm nhiên nhìn lại rồi lặng lẽ rút tay về.
Hoa Diệp lái xe, Tô Mạch và Đồng Duyệt ngồi phía sau.
Sáng dậy sớm nên bây giờ Đồng Duyệt thấy hơi buồn ngủ bèn nhắm mắt nghỉ ngơi, Tô Mạch và Hoa Diệp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911418/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.