Diệp Thiếu Ninh nhìn cô như đang thấy một con quái vật, gương mặt đau khổ méo mó. Rất nhiều cảm xúc đang cuộn trào trong lồng ngực anh như những ngọn sóng lớn dồn dập, anh từ từ siết chặt nắm đấm, và ngay một giây sau đó, Diệp Thiếu Ninh vội vàng bỏ đi, và vẫn như lần trước, cánh cửa bị sập lại đánh rầm một tiếng.
Anh không dám nán lại vì lo mình sẽ không khống chế được bản thân mà giáng xuống gương mặt nhợt nhạt nhưng bình tĩnh đến đáng sợ kia một cái tát như trời giáng.
Cuối cùng căn nhà cũng yên tĩnh trở lại.
Đồng Duyệt ngồi phịch xuống sofa, cắn chặt môi, mũi thở phì phò.
Thì ra cô đang cố gắng hít thở bằng mũi.
Cô không lo anh gặp chuyện, cũng không lo anh không có nơi để đi. Ngồi nghỉ một lúc, cô vào nhà vệ sinh tắm rửa, đứng dưới vòi hoa sen xối nước cả giờ đồng hồ, mãi đến khi nhận ra nước quá nóng và có dấu hiệu buồn nôn, Đồng Duyệt mới cẩn thận bám tường đi ra ban công hít thở không khí trong lành.
Đêm nay sao trời thưa thớt, chẳng biết chúng đã trốn đi đâu cả rồi.
Cô không thích trăng sao bởi chúng quá xa vời, chút ánh sáng leo lét đó không thể rọi tỏ đêm tối, cũng chẳng thể sưởi ấm bàn tay cô. Khi còn học đại học, các bạn đi leo núi, đi ra biển cắm trại để ngắm mưa sao băng, cô chưa bao giờ tham gia. Xét ra cô thích ra biển ngắm mặt trời mọc hơn, một vầng ánh đỏ ló rạng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/1911416/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.