Chương trước
Chương sau
Cổ họng Diệp Thiếu Ninh nghẹn lại.

Anh thực sự không đọc được tin nhắn này. Ngày nào anh cũng nhận nhiều vô kể những tin nhắn rác, cái thì tư vấn đầu tư, cái thì quảng cáo dịch vụ thám tử, anh còn chẳng có thời gian xem qua. Những người thường liên lạc với anh chẳng mấy khi nhắn tin. Thời gian dùng để soạn tin nhắn thì cầm máy gọi điện cũng nói xong câu chuyện. Còn tin nhắn Xa Hoan Hoan gửi vào sáng ngày Tất niên, anh vô tình đọc được mà thôi.

"Điện thoại chỉ là công cụ trao đổi thông tin, anh không thể cầm nó bên mình 24/24 để xem có ai nhắn tin cho mình được. Ngày nào bọn mình cũng ở với nhau, em nói thẳng với anh không nhanh hơn sao?" Đầu anh nóng bừng bừng, tuy trong lòng muốn nói với cô câu xin lỗi nhưng lại buột miệng thốt ra những lời quở trách mang tính gây chiến.

Sau gáy Đồng Duyệt bỗng cứng ngắc, đành phải đưa hai tay về sau đỡ lấy, nếu không đôi tay cô sẽ run rẩy lắm. "Anh có cho em cơ hội để nói không? Bọn mình đám cưới hơn một tháng rồi nhưng tính ra có bao nhiêu thời gian được ở bên nhau? Thiếu Ninh, em không phải mẹ anh, em không thể cứ mãi bao dung, chăm sóc anh vô điều kiện được. Em là vợ anh, nếu em hy sinh thì nhất quyết phải được đáp lại. Không phải anh mua cho em căn nhà, một chiếc xe hơi hay đưa một tấm thẻ ngân hàng là đủ, em cũng cần được chăm sóc, được quan tâm. Ngày nào anh về đến nhà cũng đã nửa đêm thậm chí có hôm còn rạng sáng hôm sau, lúc ăn khuya còn ngủ gật, những lúc đó em lại nỡ nói chuyện này với anh sao? Huống hồ em thật sự không thích đi Côn Minh chút nào, em muốn ở nhà với anh hơn, chỉ cần tâm sự, xem tivi với nhau cũng được. Em đã bỏ qua thời hạn năm ngày kia, đến giờ em vẫn đợi câu trả lời của anh. Vậy mà… Thanh Đài lạnh quá, em quyết định đi Côn Minh vài ngày sưởi ấm vậy."

"Anh có nhiều thời gian, chẳng phải mấy ngày này chúng ta vẫn ở bên nhau đó sao? Nếu em muốn đi Côn Minh, sau này vợ chồng mình đi sau." Anh toan ôm cô thì Đồng Duyệt đã vén chăn bước xuống khỏi giường.

Hai người chung chăn chung gối, cách nhau thật gần nhưng lại nói ra những lời đau khổ và đáng buồn đến thế, nực cười thật!

"Anh cũng từng đi Cáp Nhĩ Tân với em đó thôi. Anh vừa bật điện thoại lên, tuần trăng mật của chúng ta đã đi đời. Em hiểu cho anh bởi đàn ông phải tập trung vào sự nghiệp. Nhưng anh gây dựng sự nghiệp để làm gì vậy? Để có được cảm giác thành công hay hy vọng có thể tự tay mang đến cho người thân cuộc sống hạnh phúc? Em đồng ý là hiện nay sự nghiệp của anh đang rất phát triển nhưng với tư cách là người thân của anh, em không thấy hạnh phúc. Em hay nghĩ không hiểu vì sao anh lấy em? Em không tự đánh giá cao bản thân đến mức cho rằng vì anh yêu em quá nhiều. Có lẽ anh nghĩ em đã ngần này tuổi, anh có thể mang tới cho em một cuộc hôn nhân, một cuộc sống vật chất đủ đầy là em không được phép yêu cầu gì hơn, không nên hoài nghi anh bất cứ điều gì. Nhưng Thiếu Ninh ạ, em là người tham lam."

"Anh sẽ dành cho em mọi thứ, chỉ là thời gian này anh quá bận. Em đừng giữ trong lòng, có gì cứ nói với anh, anh sẽ làm được."

"Đừng coi em là cô bé mới vào đời, thẳng như ruột ngựa là đáng yêu và bộc trực. Em cứ nghĩ chúng ta cũng có phần hợp nhau…"

Diệp Thiếu Ninh cũng xuống giường, anh kích động đến mức quần áo phủ trên người rơi lả tả xuống đất. "Đồng Duyệt, đừng nghĩ ngợi lung tung. Mới đầu năm, có những điều cần phải nghĩ kỹ mới nói, kẻo rông cả năm đó."

"Rông cả năm thế nào?" Đồng Duyệt truy hỏi, "Có phải anh đang lo sẽ phim giả tình thật?"

Anh nắm lấy vai cô, ngày càng mạnh tay như ngữ khí và nét mặt anh lúc này, "Hai chúng mình đều là người lý trí, biết bản thân nên làm gì và không nên làm gì."

Trái tim Đồng Duyệt đập nhanh hơn, "Hồi Viên Vịnh Nghi và Trương Trí Lâm mới yêu nhau, họ không công khai với dư luận, Viên Vịnh Nghi hiếm khi ra ngoài, luôn giữ gìn bản thân trong khi những tin đồn của Trương Trí Lâm vẫn liên tục xuất hiện. Viên Vịnh Nghi hỏi người yêu, anh ta bảo đó chỉ là tin đồn, khuyên cô ấy đừng tin là thật. Viên Vịnh Nghi liền hỏi sao em cũng là người của công chúng mà lại không để người ta có cơ hội tung tin đồn? Chẳng lẽ em không phải đối mặt với cám dỗ, cạm bẫy? Nhưng em đã nghĩ, bây giờ em không chỉ có một mình, em còn phải suy nghĩ đến cảm nhận của một người khác nữa. Nghe xong, Trương Trí Lâm từ đó không còn dính dáng đến bất cứ tin đồn nào nữa. Thiếu Ninh, anh uống rượu quên cả mạng sống vì công việc, anh có nghĩ đến em không? Đêm hôm khuya khoắt, anh ở cùng phòng với người con gái khác, hai người nhìn nhau đầy ăn ý, tâm linh tương thông, em sẽ cảm thấy thế nào? Có người nói em không quan tâm, không chăm sóc anh, em nghe thấy sẽ có cảm giác ra sao? Mới lấy nhau chưa lâu em đã phòng không bóng chiếc, trong lòng thấy thế nào? Không cần phải nói mấy câu như chúng ta mới cưới, cần thời gian giao tiếp để hiểu nhau hơn, em hiểu chứ. Nhưng nếu đến chính bản thân anh còn không trân trọng chính mình thì cần gì em phải trân trọng anh?"

Diệp Thiếu Ninh hồi lâu không lên tiếng, anh chỉ âm thầm nhìn cô, cặp lông mày đẹp thoáng chau lại.

"Trong lòng em đã có quyết định phải không?" Rất lâu sau anh mới hỏi.

"Bây giờ em vẫn chưa nỡ làm vậy nhưng đến một ngày em không thể thuyết phục bản thân tiếp tục, em sẽ từ bỏ. Anh biết em mong mỏi có được một mái nhà thuộc về mình thế nào mà…" Sống mũi cay cay, cô vội quay mặt đi.

"Đêm hôm khuya khoắt không ngủ đi còn làm gì trong đó?" Có tiếng gõ cửa, Diệp Nhất Xuyên đứng ngoài nói vọng vào.

Diệp Thiếu Ninh mím môi rồi đi ra mở cửa. La Giai Anh đứng sau chồng lao vào trước, vừa thấy tình hình trong phòng, bà liền phăm phăm bước về phía Đồng Duyệt, "Cô thấy năm nay chưa đủ đen đủi hay sao mà còn thêm dầu vào lửa? Nhà họ Diệp này có lỗi gì với cô chứ?"

"Giai Anh, bà nhỏ tiếng đi, nghe các con nói." Diệp Nhất Xuyên lên tiếng.

Diệp Thiếu Ninh thở dài, "Mấy hôm nay toàn ăn đồ lỏng nên con nhạt miệng, nói Đồng Duyệt nấu mấy món khẩu vị hơi nặng chút, thế là cô ấy giận con, nói con không biết quý trọng sức khỏe."

Vẻ giận dữ trên mặt La Giai Anh vẫn chưa tan biến, bà ta cứng ngắc à một tiếng, "Con thật là… Cố gắng hai hôm nữa mẹ nấu cho ăn nhé."

Diệp Nhất Xuyên nhìn hai vợ chồng rồi kéo La Giai Anh về phía mình, "Thôi được rồi, đi ngủ thôi. Có Đồng Duyệt lo cho Thiếu Ninh rồi, mình xía vào làm gì."

"Có gì nhẹ nhàng bảo nhau, sao lại to tiếng thế, hàng xóm nghe được lại nghĩ nhà này làm sao!" La Giai Anh lườm Đồng Duyệt sắc lẹm.

Diệp Thiếu Ninh thở dài, đưa bố mẹ ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.

"Mình cũng đi ngủ thôi!" Anh bước tới ôm vai Đồng Duyệt.

Đồng Duyệt không động cựa.

Diệp Thiếu Ninh thở dài thườn thượt, "Được rồi, nếu em muốn đi Côn Minh như vậy thì cứ đi đi, chơi cho thỏa thích."

Đồng Duyệt ngước lên với nét mặt không chút cảm xúc, ánh mắt nhìn anh thật lạ lùng.

Cô muốn đi Côn Minh sao? Thật ra đến tận giây phút khi nãy, cô vẫn mong anh giữ mình lại.

Còn biết nói gì lúc này? Anh đã nhượng bộ rồi, haha.

Đèn tắt, hai người trở lại giường. Anh ôm lấy cô thật chặt nhưng suốt cả đêm Đồng Duyệt không thấy ấm hơn chút nào.

Bữa sáng đã dọn sẵn trên bàn nhưng Diệp Thiếu Ninh lại muốn về Thư Hương Hoa Viên.

"Nhà nấu nhiều thức ăn thế này, con về kia lại phải đi mua. Sao phải khổ thế?" La Giai Anh lên tiếng phản đối, Diệp Nhất Xuyên cũng sa sầm nét mặt.

"Bạn con muốn đến nhà chơi, không thể phiền mẹ được. Thím Lý phải qua rằm mới tới, bọn con ở đây cản trở mẹ chơi mạt chược." Diệp Thiếu Ninh nói.

La Giai Anh hớn hở ra mặt, "Thiếu Ninh nhà mình đúng là biết quan tâm người khác."

Ăn sáng xong, hai người về nhà với rất nhiều đồ tết.

Trong lúc sắp xếp hành lý, Đồng Duyệt thấy trong nhà không có túi đựng đồ rửa mặt loại nhỏ dùng khi đi du lịch, cô bèn thay bằng túi giữ tươi. Thấy thế, Diệp Thiếu Ninh liền kéo cô tới siêu thị mua vali, túi đựng đồ rửa mặt, túi đựng mỹ phẩm mới, thậm chí còn mua thêm vài bịch khăn tay rồi vào cửa hàng bán đồ ăn vặt mua ô mai, thịt bò khô, hạt dẻ cười… đầy túi.

"Đừng mua, túi không nhét nổi đâu anh." Đồng Duyệt vội can ngăn.

"Có nhiều đồng nghiệp đi cùng như thế, mỗi người một miếng là hết ngay ấy mà. Có cần ra ngân hàng rút ít tiền mặt mang đi không, có nơi không quẹt thẻ đâu." Anh nhìn cô đến quên cả chớp mắt.

"Em có tiền."

Về nhà cô vào bếp nấu đủ thức ăn cho mấy ngày liền rồi bỏ lần lượt vào từng hộp giữ tươi, còn dán cả ngày trên nắp hộp. Khi nào anh ăn, chỉ cần cho vào lò vi sóng hâm nóng là được.

Sáu giờ sáng mai xe bus của công ty du lịch sẽ đến cửa khu nhà đón cô và Mạnh Ngu nên hai người lên giường ngủ sớm.

Cô không ngủ được, đành nằm im một tư thế đến sáng hôm sau còn anh thì nhào tới đè lên người cô như dưới ga giường có đá lởm chởm vậy.

"Mai anh đưa em ra sân bay nhé." Hơi thở ấm áp phả lên cổ cô.

"Không cần. Em đi với đồng nghiệp, an toàn lắm." Cô đáp.

"Từ ngày bọn mình đám cưới đến giờ chưa xa nhau hôm nào." Anh lẩm bẩm.

Cô nhắm mắt, tiếng thở nặng nề như đã say giấc.

Chưa xa nhau hôm nào, ý anh là hàng ngày họ đều nằm trên cùng một chiếc giường ư? Nhưng nếu là đồng sàng dị mộng thì sao?

Cô dạy từ năm giờ, vừa bóp kem đánh răng ra bàn chải đã nghe thấy tiếng dép lê từ phía sau. Đồng Duyệt ngoái lại mới biết Diệp Thiếu Ninh cũng dậy rồi.

"Còn sớm lắm, anh ngủ thêm đi." Cô chau mày.

Quầng mắt anh đen sẫm, nhìn qua là biết đêm qua không ngủ ngon. "Anh đưa em ra cổng."

Cô nhìn anh rồi cúi xuống đánh răng.

5h50 xuống cầu thang. Lúc đi tới bể bơi, hai người trông thấy bóng người kéo một vali hành lý to tướng đang đi trước mặt, lưng hơi gù, đeo khăn quàng to sụ.

"Thầy Mạnh." Đồng Duyệt gọi.

Mạnh Ngu quay lại khiến Đồng Duyệt lấy làm kinh ngạc. Mạnh Ngu trước mặt cô lúc này chẳng khác dân tị nạn Afghanistan, hốc mắt hõm sâu, xương gò má nhô cao, đôi mắt mờ mịt và trống rỗng.

Tình cảm tám năm kết thúc trong im lặng, người bị tổn thương không chỉ là Lăng Linh, Mạnh Ngu nào có vui vẻ gì cho cam? Đây không phải giải thoát, rõ ràng là làm khổ nhau.

"Chào buổi sáng!" Diệp Thiếu Ninh nhìn hai người rồi lịch sự chào trước.

"Chào buổi sáng!" Mạnh Ngu liếm đôi môi khô nứt nẻ của mình, "Giám đốc Diệp về đi, tôi sẽ chăm sóc cô Đồng."

Mặc dù đang chìm trong đau khổ nhưng Mạnh Ngu vẫn không đánh mất phong độ người quân tử, Đồng Duyệt phải cắn chặt môi mới kìm nén được vị cay đắng trong miệng.

"Làm phiền thầy Mạnh."

"Đừng khách sáo, việc nên làm mà." Mạnh Ngu quay đi kéo hành lý cho Đồng Duyệt.

Diệp Thiếu Ninh nhanh miệng cảm ơn, "Tôi đã xuống đến đây rồi, đi thêm vài bước thôi mà."

Ánh mắt Mạnh Ngu ánh lên vẻ hâm mộ.

Xe của công ty du lịch đến rất đúng giờ. Các giáo viên khác tập trung ở trường, chỉ có Mạnh Ngu và Đồng Duyệt cùng một khu nên xe bus rẽ qua trạm cuối cùng đón hai người.

Trịnh Trị ngồi ghế lái phụ, ông ta không quên xuống xe bắt tay chúc tết Diệp Thiếu Ninh.

Triệu Thanh dựa vào cửa kính, nhếch miệng thở ra một luồng khí lạnh rồi bước xuống lấy hành lý cho Đồng Duyệt. Diệp Thiếu Ninh vẫy tay chào mọi người, ánh mắt anh đảo qua một lượt rồi hết sức ngạc nhiên khựng lại giữa không trung.

"Chúc mừng năm mới giám đốc Diệp!" Tô Mạch hòa trong đám đông với bộ trang phục rất thoải mái, trên môi là nụ cười tươi tắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.