Thời gian trôi đi thật chậm như ngắm hoa nở hoa tàn.
Mãi đến khi tiếng ván trượt đi xa, Diệp Thiếu Ninh mới thu lại tầm mắt, nhếch môi vẻ tự giễu, "Không ngờ vừa nãy tôi lại bị ảo giác…"
"Chẳng giống gì cả." Hoa Diệp lạnh lùng cắt ngang anh, "Tiểu Đào lớn rồi, đã làm mẹ rồi, trên mặt cô ấy luôn là vẻ dịu dàng và điềm tĩnh, nụ cười tươi như có được cả thế giới. Kể cả vài năm trước đây, lúc vừa mới đi làm, cô ấy cũng không như vậy, Tiểu Đào rất đáng yêu nhưng hay xấu hổ lắm. Cô gái kia thì thẳng thắn hơn, cởi mở như người sống ở nước ngoài ấy."
Tay Hoa Diệp nắm lại thật chặt, anh ngừng thở, nhất thời như chìm trong dòng sông ký ức.
Trái tim Diệp Thiếu Ninh đau nhói. "Anh nhớ rõ quá."
"Dĩ nhiên rồi." Vì Tiểu Đào là độc nhất vô nhị với anh.
"Bây giờ Tiểu Đào rất hạnh phúc, luật sư Hoa, có phải anh cũng nên… cũng nên có cuộc sống mới không?" Câu nói này được thốt ra từ Diệp Thiếu Ninh mang một hàm ý khó hiểu. Thực ra đây cũng là điều anh thường tự nhắc nhở bản thân, conngười không thể sống mãi trong quá khứ được.
"Tôi chẳng thấy cuộc sống bây giờ có gì không tốt cả?" Hoa Diệp nhìn anh với vẻ nghiêm túc, "Ngày nào với tôi cũng rất vui vẻ, lại có Tư Đào bên cạnh, nó cũng làm tôi rất hạnh phúc."
Tư Đào là con của Hoa Diệp, cũng chính là nguyên nhân khiến anh và Đào Đào tan vỡ. Mẹ của cậu bé… Diệp Thiếu Ninh thầm hít một hơi, thực
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/102790/chuong-26.html