Lạ thật!
Triệu Thanh xoa cằm nhìn Đồng Duyệt đang đứng trước tủ hồ sơ: "Hình như tôi thấy cô cười?"
Đồng Duyệt chau mày. Đến lượt Mạnh Ngu ở bàn bên cạnh ngước lên và cất lời: "Cười á?"
"Đầu tiên là 15 độ, sau đó 30 độ, dần dần biến thành đường parabol luôn. Đồng Duyệt, cô không phải là người vô lương tâm như vậy chứ, lẽ nào cô định bỏ tôi một mình để đến bên một người khác sao?" Triệu Thanh nhếch mép.
"Tôi phải có trách nhiệm với anh ư?" Đồng Duyệt cầm bài thi đã chấm xong đi ra ngoài.
Kiều Khả Hân cầm nhạc phổ từ bên ngoài bước vào.
"Chẳng lẽ không phải? Chúng ta là người cùng một chiến hào mà, cô được ăn thịt thì cũng phải chia cho tôi một miếng chứ?" Triệu Thanh nói với theo.
"Cô ấy đi xem mắt thành công rồi hả?" Kiều Khả Hân hỏi.
Triệu Thanh liếc mắt nhìn cô bằng ánh mắt cợt nhả: "Tại sao chỉ có cô được phép trâu đi tìm cọc còn người ta phải sống cô độc cả đời?"
"Miệng chó không mọc được ngà voi."
"Cô chạy tới chạy lui như thế chẳng phải chỉ để đi tìm trâu thôi sao? Bao giờ đi để anh ra tiễn, nhân thể rơi vào giọt nước mắt?"
Kiều Khả Hân quẳng mạnh nhạc phổ lên mặt bàn: "Tôi làm phiền hay quấy quả gì anh mà anh vội tống tôi đi thế?"
Triệu Thanh xoa mũi rồi chìa hai tay về phía Mạnh Ngu, cất giọng hát, "Phụ nữ ơi, tên các cô là vui buồn thất thường à?"
Mạnh Ngu chau mày, không nói không rằng.
Đã hai ngày Lý Tưởng không tới lớp, chỉ có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-de-tinh-yeu-roi-tu-do/102778/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.