Chương trước
Chương sau


Hình Bộ Ty

“Thái tử điện hạ.”

“Dẫn ta tới gặp Cố thượng thư.”

“Bẩm điện hạ, Cố đại nhân đang tra khảo phạm nhân, có chuyện gì gấp không ạ?”

Ôn Tề Minh lạnh lùng nhìn lại: “Ta nói dẫn ta đến gặp y.”

“… Vâng, điện hạ, thỉnh người đi hướng này.”

Lúc Ôn Tề Minh tới phòng giam, mùi máu tanh đã thoang thoảng trong không khí, tiếng roi vung lên đánh vào lồng ngực người kia, vang lên tiếng huyết nhục mơ hồ.

“Cố thượng thư.”

Cố Thâm Vân ngừng roi, quay đầu nhìn lại, ông khá bất ngờ trước sự xuất hiện của thái tử: “Điện hạ.”

Nghe thấy hai chữ này, Giang Ninh ngẩng đầu lên, đối diện với ánh mắt của Ôn Tề Minh. Bọn họ im lặng nhìn nhau, qua một tầng song sắt, cảm giác vĩnh viễn không thể chạm được đến, gần ngay trước mắt, xa tận núi đồi.

“Tra được tới đâu rồi?”

“Mặc dù Giang Triết Viễn đã nhận hết tội, nhưng ta không nghĩ ông ta có thể một mình làm chuyện này, ít nhất thì nếu như sự việc lần này thành công, Ôn thị sụp đổ, Giang thị sẽ là người hưởng lợi đầu tiên, đích công tử của Vĩnh An sao có thể không hay biết chuyện gì ư?”

“Con mẹ nó, ta đã nói Vĩnh An từ trên xuống dưới không ai làm gì cả! Các ngươi đừng hòng lấy một tờ giấy ra gạt ta!”

Ôn Tề Minh tiến vào phòng giam tanh bẩn, hắn đến gần Giang Ninh bị trói bằng xích sắt, trước ngực chi chít dấu roi khảo hình, đầu tóc rối bời, máu đen máu đỏ lẫn vào nhau, nhếch nhác tột độ.

“Giang Ninh, phụ thân của ngươi thật sự đã nhận tội, gánh lấy hết thảy trách nhiệm, ngươi còn không biết đâu, ông ấy ở cùng nhà giam với ngươi đấy, chắc cách chỗ này không xa đâu nhỉ.”

Ánh mắt Giang Ninh nhìn hắn, Ôn Tề Minh hiểu được nó muốn nói gì, là đang cầu xin hắn đây không phải sự thực.

“Vậy nên Giang Ninh, ngươi nếu như có dính líu đến vụ này, hãy thú nhận để hưởng khoan hồng từ thánh thượng, phụ thân ngươi cũng sẽ không chịu toàn bộ nhục hình trước khi đem lên đoạn đầu đài.”

Giang Ninh cười, ánh mắt hóa thành khinh thường vô cùng: “Ôn Tề Minh, ta vì sao phải nhận những việc ta không làm?”

Cố Thâm Vân đứng đằng sau nói xen vào: “Lưu Tổng đốc vẫn còn nằm trên giường bệnh vì độc của ngươi, rượu là ngươi rót, độc cũng là đến từ nhà ngoại của ngươi, Tây Vực. Cho nên, Giang công tử, ta không tin chuyện này chỉ có mình Giang Triết Viễn làm. Điều khiển sai khiến được ám vệ Vĩnh An, ngoài gia chủ ra, còn có thiếu chủ cũng có quyền làm việc đó nữa.”

Khóe miệng Giang Ninh nhếch lên, hắn chính là đang cười, nó làm Ôn Tề Minh nhớ lại khoảnh khắc Giang Minh Nguyệt nhìn mình đời trước, trong điện Kính Thiên tối tăm mờ mịt.

Người vẫn thế, chỉ là cảnh xoay vần, vị thế cũng không tương đồng nữa.

“Ta đã nói rồi, Vĩnh An cây ngay không sợ chết đứng.”

“Giang Ninh, sao cứ một hai phải dồn tới đường cùng như thế? Ngươi thật máu lạnh vô tình, ngươi muốn phụ thân mình chết vì mình sao?”

“Cút.”

Đây chẳng phải lần đầu tiên Giang Ninh mắng Ôn Tề Minh như thế, nhưng trong hoàn cảnh này không giống nhau, hắn không thể tươi cười bám dính lấy Giang Ninh, nói hắn khẩu xà tâm phật. Đơn giản vì quá khứ, Giang công tử chỉ là vui đùa mà nói, bây giờ, uất hận tràn ngập, thất vọng bủa vây.

“Giang Ninh, ta cho ngươi cơ hội cuối cùng, ngươi nói lại cho ta, cẩn thận suy nghĩ.”

“Cút.”

Giang Ninh nhìn người trước mắt, vẫn là tướng mạo dáng hình ấy, nhưng sao lại quá lạ lẫm tới vậy?

“Điều ta cần nói cũng đã nói hết rồi, Ôn Thịnh Đế, là ngươi không tin thôi.”

Toàn thân Ôn hôn quân run rẩy lợi hại, hốc mắt hắn đỏ bừng, môi mỏng mím chặt, móng tay bấm vào da thịt rớm máu. Phất tay áo giận dữ bỏ đi, che đi ủy khuất tột đỉnh.

Giang Ninh lúc này mới hỏi Cố Thẩm Vân: “Có phải chỉ cần một mình ta chết đi thì Vĩnh An sẽ bình an không?”

“Người có tội ắt phải trả giá, người vô tội được sống là điều hiển nhiên. Nếu ngươi thừa nhận hành động rõ mười mươi của mình thì chuyện này sẽ kết thúc sớm thôi. Có lẽ ngươi không biết nên hãy còn tự tin, ngoài tờ khai nhận tội của Giang Triết Viễn, chúng ta còn tìm thấy được thư từ trao đổi với Tây Vực, Nhung Quốc của ngươi về việc lật đổ thánh thượng.”

“Cố đại nhân, ông phải nhớ cho thật kỹ, sau này bắt buộc phải giết chết một kẻ.”

“Cố mỗ đang nghe đây.”

“Hắn có một nốt ruồi nho nhỏ dưới khóe mắt, khinh công vô cùng lợi hại, có thứ vũ khí kỳ lạ gây sát thương cao, một thân vận hắc y.”

“Thế khác nào mò kim đáy bể đâu?”

“Thật tiếc quá, đời này ta chỉ kịp gặp một lần duy nhất ấy thôi, chẳng biết trước khi đầu rơi xuống thì có vinh hạnh tái kiến hay không.”

Cố Thâm Vân lắc đầu nhè nhẹ: “Ngươi còn trẻ như vậy, sao lại ngu ngốc đến mức ấy? Thịnh Quốc không khiến ngươi vừa lòng sao?”

“Ta không phản quốc mẫu.”

Đòn roi lại vung lên, Giang Ninh không kêu lấy một tiếng, lặp lại duy nhất một câu như thế.

......................

Ôn Tề Minh một đường thẳng đến hoàng cung, đòi gặp bằng được phụ thân của mình. Ôn Triều Khanh biết hắn vì cái gì mà đến, trốn tránh không ra mặt. Thật chẳng ngờ, thái tử điện hạ lại không ngần ngại quỳ xuống trước cửa thư phòng, mặc cho nắng rát chiếu xuống suốt hai canh giờ. Ôn Triều Khanh vẫn là chẳng đành lòng nhẫn tâm, sai Mục Dụ truyền hắn vào.

Mới đầu, hắn không đứng dậy được, đầu gối tê rần, sỏi đá đâm vào chảy máu, Mục Dụ phải chạy ra dìu hắn mới có thể thành công đứng lên. Đứng lên rồi, Ôn Tề Minh lại nhớ đến ánh mắt kia của Giang Ninh, hắn tránh khỏi Mục Dụ công công, thẳng lưng tiến vào.

“Phụ hoàng.”

“Minh nhi, đừng hồ đồ, tang chứng vật chứng…”

“Phụ hoàng, ta tới không phải vì chuyện này.”

Ôn Triều Khanh ngạc nhiên, ông còn tưởng hắn sống chết minh oan cho Giang Minh Nguyệt kia chứ.

“Nói đi.”

“Phụ hoàng, con muốn cầu thân Lưu nhị công tử phủ Tổng đốc Đông, Lưu Bích Nam, Lưu Nhiên. Mong người thành toàn.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.