Ôn Triều Khanh không che giấu nổi bất ngờ: “Vì sao đổi ý?”
Ôn Tề Minh không do dự mà trả lời lại: “Nhi thần chẳng có vì sao hết, nhi thần chỉ muốn cầu thân huynh ấy.”
“Con cố tình? Đây là thời điểm thích hợp để nói những chuyện như thế này sao?”
“Phụ hoàng, là ngươi nhắc nhở nhi thần hôn sự này trước. Nay lòng nhi thần đã minh bạch… nhi thần không muốn bỏ lỡ Lưu Nhiên.”
“Ta ủng hộ con, nhưng phải chấp nhận diễn ra sau sự kiện lần này.”
“Nếu…” Tay giấu trong vải áo đã siết thành quyền, hắn cố giữu giọng mình trầm ổn: “Nếu như Vĩnh An chạy không thoát tội thì trước hay sau có quan trọng gì đâu? Nhi thần không muốn trước khi thành thân với huynh ấy lại dấy lên mưa máu gió tanh.”
Ôn Triều Khanh càng thêm ngạc nhiên: “Con không tin Vĩnh An vô tội nữa rồi? Chẳng phải trước kia một mực cho rằng ta và mẫu hậu con vu khống?”
“Suy nghĩ lúc đó của nhi thần quá nông cạn và mù quáng, phụ hoàng, thật sự không có bất kỳ kẻ nào trung thành được mãi.”
“Cho nên?”
“Nhi thần muốn gác lại án trảm Giang Triết Viễn và Giang Minh Nguyệt sau hôn sự của mình. Nhốt họ trong Hình Bộ Ty, không muộn.”
“Không thể, quá lâu. Chiếu theo thân phận của con, chung thân đại sự sao có thể làm qua loa? Ta đã nói đầu năm sau rồi tính tới chuyện này.”
Ôn Tề Minh lại quỳ xuống, hắn sống chết phải cầu xin cho bằng được: “Phụ hoàng, năm sau biết đâu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-dau-vong-minh-nguyet/2932090/chuong-37.html