Nhìn cảnh tượng hoàn toàn xa lạ trước mắt, Giang Ninh ngơ ngẩn đứng hình.
Đây không phải thế giới mà hắn vỗn dĩ biết, những cột đá cao chọc trời kia là gì? Những âm thanh nhức óc này từ đâu tới? Tại sao những bộ y phục kia lại kì dị đến vậy?
Phía đối diện hắn có một đoàn người đi tới. Trên tay họ đều cầm một thứ gì đó phát sáng và cũng chỉ để ý tới nó thay vì nhìn đường đi. Đoàn người đi xuyên qua Giang Ninh, trực tiếp biến hắn thành cô hồn dã quỷ.
Trong đó, Giang Ninh bắt gặp một khuôn mặt quen thuộc.
Lưu Nhiên?
Hình như cũng không phải y.
Thiếu niên tóc cắt vô cùng ngắn, thậm chí có thể thấy được cả da đầu. Bên trái là vết sẹo kéo dài từ lông mày xuống thái dương. Y mặc một thân đen xì, tay áo cắt xẻ sâu đến lộ cả nách, ánh mắt thâm trầm hung dữ.
Hoàn toàn khác với công tử ôn nhu như ngọc Lưu Bích Nam.
Giang Ninh ngày càng trở nên mù mịt.
Không phải hắn chết rồi đấy chứ? Đây là ảo giác sao?
Cuối cùng, hắn vẫn quyết định đi theo thiếu niên giống hệt Lưu Nhiên kia. Chỉ thấy y chậm rãi trở về một nơi trái ngược hẳn với cảnh tượng ban nãy. Nhà cửa xập xệ hôi hám, tiếng chửi rủa cùng khóc lóc nỉ non xen lẫn không ngừng.
“Khương Nhiên, mày còn biết vác mặt về đấy à?”
Giọng nói ồm ồm khản đặc vọng từ bên trên xuống, kèm theo một thứ gì đó rất giống bình sứ cắm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cu-dau-vong-minh-nguyet/2932057/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.