Chương trước
Chương sau
Edit: Cải Trắng
Nguyễn Tinh Trầm cúi đầu xem điện thoại. Cô không biểu lộ chút cảm xúc nào trên khuôn mặt xinh đẹp, nhưng nếu nhìn kỹ có thể thấy cô nắm chặt di động tới mức ngón tay trắng bệch.
Weibo kia mới chỉ đưa tin được mười phút.
Nhưng vì độ nổi tiếng của hai người mà tin tức mới chỉ xuất hiện ngắn ngủi mười phút trên weibo thôi đã thu về chục nghìn được chia sẻ, bình luận lên tới tận ba nghìn. Ngay cả bảng hot search trên weibo cũng chiếm tới ba cái.
[Cố Húc Nguyễn Tinh Trầm]
[Ảnh đế Cố Húc và nữ diễn viên trong đoàn làm phim yêu nhau, chuyện này là thật hay giả?]
[Tình yêu giữa Nguyễn Tinh Trầm và Cố Húc bùng nổ.]
Nguyễn Tinh Trầm nhìn điện thoại.
Lâm Hạ đứng ở một bên, không nói gì, hoặc là có muốn nói cũng không thốt ra được lời nào. Mới vừa nhìn thấy tin tức trên weibo, khuôn mặt nhỏ của cô nàng đã trắng bệch. Cô có thể nhận ra được ảnh mà bài viết dùng đăng gần đây là do chính tay cô chụp, nhưng mà sao ảnh do cô tự chụp lại lọt ra ngoài được? Cái ảnh này cô mới cho chị Tinh xem thôi, chị Chu còn chưa biết tới sự tồn tại của nó mà.
Qua một lúc sau.
Cô ngập ngừng mở miệng: “Chị, chị Tinh, em không biết sao mọi chuyện lại như vậy nữa. Bức ảnh này em chưa đưa cho ai xem cả.”
“Em, em không biết tại sao nó lại lộ ra bên ngoài.” Giọng nói Lâm Hạ trở nên nghẹn ngào, sắc mặt cô hoảng loạn. Thực sự giờ cô rất luống cuống, ban đầu cô chụp bức ảnh đó là vì biết chị Tinh thích Cố ảnh đế, nghĩ muốn chụp cho chị ấy một cái để sau này khi rời khỏi đoàn làm phim có cái để kỷ niệm.
Cô không biết vì sao nó lại lộ ra ngoài.
Truyền đi như thế nào? Ai là người truyền đi? Cô căn bản không biết gì cả.
“Chị biết là em không làm chuyện này.” Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu an ủi cô nàng: “Chị cũng không trách em.”
Lâm Hạ đã đi theo cô ba năm. Cô biết chuyện này không liên quan gì tới cô nàng cả, cũng không có khả năng là công ty bên kia… Khoan nói tới việc sáng nay cô vừa mới ‘uy hiếp’ chị Chu mà nói tới nội dung của bài viết trên weibo này thôi, nhìn qua thì trông nó như đang giúp cô nhưng thật ra là đang hại cô. Hiện tại cô vẫn đang là cây hái ra tiền của công ty, đám người kia sẽ không làm chuyện ngu ngốc này đâu.
Rốt cuộc là ai làm việc này? Nguyễn Tinh Trầm rũ mắt, không nói chuyện, đầu ngón tay cô khẽ lướt trên màn hình di động, đúng lúc mở ra được mấy cái bình luận trên weibo.
“Mẹ nó! Đây là tình huống gì thế? Ánh mắt này của Cố ảnh đế trông cứ không ổn thế nào ấy. Các chị em có nên qua đây thảo luận vấn đề này không?”
“Có gì mà không ổn? Chọn góc để chụp đấy, có biết không hả? Vốn đang có chút thiện cảm với nữ minh tinh này, nhưng giờ thì…không còn chút nào nhé! Về sau sẽ không xem phim của nữ minh tinh này trên TV nữa, chờ phim ra tôi chỉ xem phần cắt của chồng tôi thôi. Hi vọng vị ‘nữ minh tinh nổi tiếng’ này đừng lôi chồng tôi ra cọ nhiệt độ nữa, không thì ngày nào tôi cũng bình luận mắng chửi cô.”
“Nữ nghệ sĩ bây giờ bị làm sao thế nhỉ? Cả ngày chỉ biết cọ nhiệt mà dám nói là hài hòa? Lắm trò quá nhỉ? Bình luận kém đây!!”
“Họ cho rằng chồng tôi nghỉ ngơi mấy năm thì fans chúng tôi không còn sức chiến đấu sao? Người nào dám cọ nhiệt của chồng tôi?”
“Mấy người bên trên toàn há miệng phun mấy lời không hay thôi. Tinh Tinh của chúng tôi luôn nghiêm túc đóng phim, chưa tìm ai để cọ nhiệt độ đâu. Đừng có thấy tin tức như này lại đổ hết lỗi sang người Tinh Tinh!”
“Cọ nhiệt ảnh đế nhà mấy người á? Có thể nhìn vào phần chính của chuyện này không? Bản thân thần tượng mấy người còn chưa ra mặt nói chuyện thì một lũ chó má các người nháo cái gì mà nháo? Còn nói không xem phim Tinh Tinh đóng nữa chứ, cảm ơn, Tinh Tinh nhà chúng tôi không cần mấy người để duy trì độ nổi tiếng.”
Dưới bình luận cái gì cũng có. Có người đơn giản chỉ suýt xoa nhan sắc, cũng có người qua đường nói hai người họ đẹp đôi, mà phần lớn là fans của Cố Húc mắng cô. Lúc mới đầu fans hai bên không cãi nhau kịch liệt nhưng rồi vào nhịp lại mắng từ bản thân tới tận tổ tông. Thậm chí còn có không ít người chạy tới bên dưới weibo của cô và Cố Húc để mắng.
Điện thoại đặt ở một bên sáng lên. Nguyễn Tinh Trầm nhìn thoáng qua, là người đại diện Maggie gọi tới. Cô đưa tay day ấn đường một cái rồi mới nhận cuộc gọi, điện thoại vừa được nối máy đã nghe thấy thanh âm sốt ruột của Maggie truyền tới từ đầu dây bên kia: “Bây giờ em đang ở chỗ nào?”
“Đoàn làm phim ạ.”
Cô nhìn giao diện weibo vẫn còn đang sáng lên, không chờ người bên kia mở miệng, nói: “Tin tức trên weibo em đã thấy rồi, ảnh này là do Tiểu Hạ chụp nhưng không biết tại sao lại bị lộ ra bên ngoài.”
Có thể do giọng điệu Nguyễn Tinh Trầm quá mức bình tĩnh nên Maggie theo đó mà thở phào một hơi. Lúc cô mới nhìn thấy hot search trên weibo đã hoảng sợ.
Thứ nhất là sợ Nguyễn Tinh Trầm nhìn thấy những bình luận trên weibo sẽ không vui, thứ hai là sợ cô ấy muốn trở mặt với công ty.
Sau khi biết đại khái sự việc, giọng cô trở lại bình thường: “Mấy thứ trên weibo trước mắt em đừng động vào. Chị sẽ giao cho đoàn đội ở công ty xử lý. Buổi chiều nếu như không có cảnh phải diễn thì em về nhà trước đi, đừng ở lại đoàn làm phim nữa. Bên phía đạo diễn Hạ chị sẽ đi nói chuyện, còn chuyện trên weibo chị sẽ để người công ty đi điều tra.”
Dưới cái tình huống này, chắc chắn đã có không ít người trong đoàn làm phim biết chuyện. Cô sợ Nguyễn Tinh Trầm ở đó đợi sẽ xấu hổ.
“Vâng.”
Giọng Nguyễn Tinh Trầm có hơi lạnh nhạt.
Nhưng vì quá lạnh nhạt nên mới làm Maggie lo lắng không thôi. Cô đành phải dò hỏi trước: “Mấy cái bình luận trên weibo đó em đừng xem. Trong giới này ai cũng biết fans Cố Húc có sức chiến đấu cao mà, em vừa nổi tiếng, thực lực fans không đủ để đối phó là điều bình thường thôi.”
Ngoài miệng an ủi là thế nhưng trong lòng cô vẫn có chút trách cứ Nguyễn Tinh Trầm.
Nếu nghe lời công ty đăng nội dung bài viết sáng nay lên thì Nguyễn Tinh Trầm đã không bị ai mắng, cô cũng tìm người kéo bài viết nữa, rất có khả năng số lượng fans có thể tăng lên mấy chục nghìn.
Sao có thể thảm giống như bây giờ chứ?
Có điều lúc này không cần phải nói những lời nói, sau khi an ủi Nguyễn Tinh Trầm vài câu, Maggie cúp điện thoại.
Chờ cuộc gọi kết thúc, Lâm Hạ do dự mãi mới mở miệng: “Chị Tinh, bây giờ chúng ta phải làm sao?”
Nguyễn Tinh Trầm im lặng không nói gì. Giao diện weibo trên màn hình đã tắt, cô có thể nhìn thấy được hình ảnh phản chiếu chính mình. Khuôn mặt nhỏ lạnh như băng, ngay cả trong mắt cũng chẳng có ý cười, môi mím chặt, bản thân cô cũng không biết bây giờ nên làm gì nữa. Cô không quan tâm mấy người trên weibo nói mình như thế nào, cô có thể không để tâm tới ánh nhìn của mọi người trong đoàn làm phim.
Nhưng cô để ý tới suy nghĩ của anh.
Hôm nay vất vả lắm Cố Húc mới cư xử ôn hòa với cô đôi chút. Vậy mà giờ mọi chuyện lại náo loạn ra như thế này, hơn nữa ảnh còn là do trợ lý cô chụp.
Ảnh chụp…
Con ngươi đen nhánh của Nguyễn Tinh Trầm hơi chuyển động. Hàng lông mi cong hơi nhướng lên, cô nhìn về phía Lâm Hạ: “Hạ Hạ, cái điện thoại này em có cho ai khác đụng vào không?”
“Hả?”
Lâm Hạ sửng sốt, đang định lắc đầu thì bỗng nhớ ra một chuyện, cô nàng nói: “Mới nãy Lâm Đạt có hỏi mượn điện thoại của em.”
Lâm Đạt là trợ lý của Lý Thiên Trân, đây là người vào công ty cùng năm với cô. Quan hệ giữa hai người không tồi, trước đó còn có một khoảng thời gian sống chung nữa, thế nên vừa rồi Lâm Hạ không hề nghĩ tới việc Lâm Đạt lại liên quan tới việc này. Bây giờ nghe vậy, cô không khỏi nhớ lại một chút chuyện trước đó.
Lâm Đạt nói di động của cô ấy hỏng rồi, muốn di động của cô để gọi điện thoại. Nhưng lúc gọi cô ấy lại đứng quay lưng về phía cô, còn lúc trả điện thoại thì sắc mặt trắng nhợt.
Lâm Hạ nhớ tới đó thì sắc mặt mới khôi phục được đôi chút lại trở nên trắng bệch, giọng nói còn bao hàm ý không thể tin được: “Chẳng lẽ là do cô ấy để lộ ra?”
Nguyễn Tinh Trầm im lặng, sắc mặt cũng dần bình tĩnh lại.
Một cô trợ lý nhỏ đương nhiên không có khả năng làm chuyện này. Nhưng Lý Thiên Trân không như thế. Ba năm trước, khi cô mới vào công ty, Lý Thiên Trân là con át chủ bài của công ty, nhưng mấy năm nay do đã quá tuổi nên những gì Lý Thiên Trân có thể diễn được rất ít, độ nổi tiếng không còn được như trước. Bây giờ cô ta còn lưu lạc tới mức ở đây đóng vai nữ số bốn trong bộ phim của đạo diễn Hạ.
Cô mím môi, nắm chặt di động đứng lên.
**
Cũng trong khoảng thời gian đó.
Trong phòng trang điểm chung.
Lý Thiên Trân ngồi trên ghế xem bài viết trên weibo, nhìn khắp nơi đều mắng chửi Nguyễn Tinh Trầm, khóe miệng không nhịn được mà nở nụ cười chế nhạo. Lâm Đạt đứng bên cạnh nhìn cô ta cười như thế, hơi lo lắng: “Chị Thiên Trân, chị và chị Nguyễn là người cùng một công ty mà. Nếu để công ty biết được chị dùng tài khoản ảo công khai bôi nhọ Cố ảnh đế và chị ấy thì…”
Lời còn chưa nói xong đã bị người nào đó hung hăng trừng mắt nhìn, Lâm Đạt co rụt cổ lại không nói nữa.
Tâm tình tốt của Lý Thiên Trân bị người khác phá hoại. Cô ta thu lại nụ cười trên mặt, ngay cả giọng nói cũng lạnh xuống vài phần: “Em không nói, chị không nói, ai sẽ biết? Chỉ là một cô nhóc mới nổi tiếng được mấy ngày, đám người trong công ty đó đúng là không có đầu óc khi coi cô ta như bảo vật.”
Trước kia lúc cô ta còn đang cực kỳ nổi tiếng thì không biết Nguyễn Tinh Trầm đang chui trong đoàn phim nhỏ nào diễn vai quần chúng đâu.
Nhưng bây giờ…
Không ngờ giờ cô ta lưu lạc tới mức diễn vai nữ phụ, lại còn diễn vai nữ phụ số bốn!!
Càng nghĩ, trong lòng càng tức giận. Cô ta đưa mắt nhìn bốn phía xung quanh, ghét bỏ đánh giá phòng trang điểm chung bảy tám người dùng lộn xộn hết cả lên. Phải miễn cưỡng lắm cô ta mới kìm lại tính tình của mình, nói: “Chút nữa em đi tìm người kéo nhịp bài viết đi, nhớ là phải chọc giận fans Cố Húc đấy. Sức chiến đấu fans anh ta không phải chỉ là lời đồn đâu, bị nhà anh ta nhìn chằm chằm thì dù Nguyễn Tinh Trầm không bị lột một lớp da cũng đau vài ngày.”
“Tốt nhất là nhân cơ hội này đạo diễn Hạ thay luôn cô ta đi.”
Cô ta biết Hạ Hồng Phi ghét nhất là người trong đoàn làm phim không an phận. Đặc biệt là người có những lời gièm pha bay đầy trời. Nếu vai diễn của Nguyễn Tinh Trầm bị đổi thì công ty không có khả năng tiếp tục nâng đỡ cô ấy. Dường như có thể tưởng tượng ra cảnh Nguyễn Tinh Trầm bị cướp, Lý Thiên Trân không giấu được ý cười trên mặt, ngay cả khóe môi cũng hơi nhếch lên.
Đúng lúc này, cửa bị mở ra…
Lý Thiên Trân hoảng sợ, lập tức đổi sang bộ dáng dịu dàng ngày thường. Mắt nhìn thấy người tới là Nguyễn Tinh Trầm, sắc mặt cô ta cứng đờ. Nhưng chỉ như thế một lúc thôi cô ta đã lấy lại nụ cười, dịu dàng nói: “Là Tinh Trầm à, sao em lại tới đây?” Nói xong, cô ta hơi dừng lại, giọng điệu mang theo chút thương cảm, bắt đầu an ủi người khác: “Chuyện trên weibo chị đã thấy rồi.”
“Em đừng lo lắng, công ty sẽ xử lý việc này. Nếu em cần chị đứng ra nói giúp thì chị có thể chia sẻ để đảm bảo độ nổi tiếng cho em.”
Nguyễn Tinh Trầm đứng ở cửa, chỉ nhìn cô ta chứ không nói gì. Khuôn mặt nhỏ lạnh như băng, môi mím chặt.
Bình thường cô đối xử với ai cũng rất ôn hòa, đây là lần đầu tiên cô có vẻ mặt như này. Trong lòng Lý Thiên Trân có gì đó rơi lộp bộp, cơ mặt hơi bạnh ra: “Sao em lại nhìn chị như thế?”
Mới dứt lời, Nguyễn Tinh Trầm lấy di động ra, ấn một cái.
“Chị Thiên Trần, chị và chị Nguyễn là người cùng công ty, nếu để công ty biết chị dùng tài khoản ảo công khai bôi nhọ Cố ảnh đế và chị ấy…”
“Em không nói, chị không nói, ai sẽ biết?”
“Chút nữa em đi tìm người kéo nhịp bài viết đi…”
“Tốt nhất là nhân cơ hội này để đạo diễn Hạ thay luôn cô ta đi.”
Lý Thiên Trâm nghe đoạn âm thanh này, hai mắt mở to. Đây, đây là tình huống gì thế?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.