Chương trước
Chương sau
Edit: Cải Trắng
Nguyễn Tinh Trầm không biết chuyện này đã bị Cố Húc nhìn thấy hết. Cô đi trang điểm và thay quần áo xong liền tới phim trường.
Trong phim trường hơi lộn xộn, bên ánh sáng và bên máy móc còn đang điều chỉnh cái gì đó, nhân viên công tác cũng liên tục nói chuyện với nhau. Ban đầu cô muốn sang bên chỗ Hạ Hồng Phi nhưng có vẻ Hạ Hồng Phi đang thảo luận với phó đạo diễn, lúc nhìn thấy cô chỉ khoát tay một cái, ý bảo cô tới sau.
“Chị Tinh, chúng ta qua bên đó ngồi trước đi.” Lâm Hạ nhìn bốn phía xung quanh rồi chỉ về một chỗ mà nói với cô.
Nguyễn Tinh Trầm gật đầu, nói: “Được.” Hiện tại chưa tới giờ quay phim, nếu cô cứ đứng im ở đây e rằng sẽ cản trở công việc của người khác. Tới chỗ kia ngồi xuống, Lâm Hạ đi pha trà còn cô thì cúi đầu mở kịch bản ra xem,trang đầu kịch bản viết ba chữ cực lớn…
<Nhiếp chính vương>
<Nhiếp chính vương> viết về Tây Chu vào những năm cuối. Hoàng thượng băng hà, thái tử còn nhỏ, trưởng công chúa vì muốn bảo vệ ấu đệ nên nương nhờ nhiếp chính vương phụ trách việc triều chính. Bộ phim này cô đảm nhận vai trưởng công chúa còn Cố Húc vào vai nhiếp chính vương, cảnh hôm nay phải diễn là cảnh cô tới trước mặt Cố Húc cầu xin anh cùng nâng đỡ ấu đệ.
Tháng trước quay phim, hai người họ không có cảnh nào là đối mặt nhau để diễn cả. Nhưng dù chỉ là vài cảnh chạm mặt trong phim thôi cũng đủ để cô cảm nhận được sự chênh lệch giữa mình và Cố Húc.
Dù là lời kịch hay khả năng diễn xuất thì Cố Húc đều đạt tới đỉnh điểm. Anh không cần tạo áp lực nhưng cô vẫn cảm thấy áp lực gấp bội, hơn nữa đạo diễn Hạ còn là người đòi hỏi kỹ thuật diễn xuất cao, cô có chút sợ mình sẽ không theo kịp được diễn xuất của Cố Húc.
Bị mắng còn được, cái cô lo lắng là…
Vừa nghĩ tới cái này, cách đó không xa đã truyền tới tiếng ‘chào thầy Cố’, ‘chào anh Cố’. Trong lòng dao động, cô không kìm chế được mà ngẩng đầu lên nhìn, tay cô nắm chặt kịch bản, nhìn không chớp mắt người đang đứng cách đó không xa.
Lúc này, Cố Húc đã hóa trang và thay quần áo xong. Anh mặc một thân thường phục màu đen nạm vàng ở hai bên, trên eo đeo đai ngọc, phía dưới mang một đôi giầy nạm viền vàng thêu kim long.
Khóe miệng nở một nụ cười nhàn nhạt, mắt phượng hơi rũ xuống khiến cho anh trông như không quan tâm tới gì cả. Anh đứng ở một nơi cách đó không xa, cả người toát lên cảm giác lười biếng.
Cố Húc rất có năng lực.
Cho dù anh ở trong hoàn cảnh nào cũng có thể khiến cho ánh mắt tất cả mọi người tập trung về phía mình.
Hấp dẫn sự chú ý của mọi người.
Ba năm trước là thế.
Ba năm sau vẫn vậy.
Không biết vì sao Nguyễn Tinh Trầm cảm thấy cơ thể mình nóng lên, như là máu trong cơ thể đang sục sôi. Tới cả đầu ngón tay đang nắm lấy kịch bản cũng run lên, đây chính là…người mà cô đã thích rất nhiều năm.
Vứt bỏ tất cả để bước vào nơi anh từng đặt chân tới, chỉ mong một ngày kia anh sẽ trở về.
Tất cả mọi người đều bảo cô ngốc
Nhưng cô lại cảm thấy những gì mình làm rất đáng giá.
Cố Húc, anh ấy…
Đáng để cho cô làm như vậy.
Ở trong giới giải trí nhiều năm, việc bị người khác nhìn chăm chú, Cố Húc quen rồi, có điều hôm nay… Anh nhìn về phía cô gái nhỏ đang mặc trang phục hoàng tộc cách đó không xa, ánh mắt hơi di chuyển, sau đó không biết anh nghĩ tới cái gì mà nụ cười bên khóe miệng càng rõ hơn.
Trợ lý bên cạnh định giúp anh tìm chỗ nhưng anh chỉ thuận miệng nói một câu ‘không cần’ rồi bước thẳng tới chỗ Nguyễn Tinh Trầm.
Lúc Cố Húc mới bước tới đây, Nguyễn Tinh Trầm không phát hiện ra, chỉ khi cảm nhận được có người ngồi xuống bên cạnh mình cô mới khôi phục tinh thần, ấp úng chào một tiếng: “Thầy Cố.”
Cố Húc nghe thấy tiếng nói, quay đầu sang nhìn. Âm cuối trong câu của cô gái nhỏ hơi nâng lên, mang theo chất giọng của người miền Nam. Giọng nói mềm mại kết hợp với đôi mắt tròn đang mở to vì kinh ngạc khiến tâm tình anh vô cùng sung sướng. Anh bình tĩnh ‘ừm’ một tiếng, nhận lấy bình nước từ tay Ngô Nguyệt nhưng không uống ngay mà cười nói: “Chỗ này không ngồi được sao?”
Giọng anh bình thường đã rất trầm, hôm nay anh còn cố ý đè thấp hơn nữa, nghe giống như giai điệu khi kéo đàn cello vậy, rất dễ nghe.
Mặt Nguyễn Tinh Trầm nóng lên, không dám nhìn thẳng người nào đó, chỉ có thể cúi đầu nhẹ nhàng nói: “Có thể ngồi ạ.”
Nói xong lại nhớ tới thói quen của Cố Húc, cô vội vàng cầm kịch bản đứng dậy: “Vậy anh cứ ngồi ở đây, tôi đi sang chỗ khác.”
Cố Húc đang định uống trà, nghe thấy thế thì dừng động tác lại, ý cười trên khuôn mặt cũng tan đi. Anh đưa mắt nhìn cô gái nhỏ đang nhìn dáo dác xung quanh để tìm chỗ ngồi, đột nhiên tâm tình chẳng được vui vẻ như trước nữa. Buông chén trà xuống nhìn cô, giọng nói anh trầm trầm: “Sao thế? Sợ tôi à?”
Không thì sao anh vừa tới đây ngồi lại muốn đi?
Bản thân anh mang một loại khí chất rất mạnh mẽ, trong đoàn làm phim, ngoại trừ Hạ Hồng Phi ra, không có người nào là không sợ anh.
Càng không phải nói tới giờ anh đã thu lại nụ cười, thanh âm đè thấp xuống, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc. Bình thường Nguyễn Tinh Trầm không hay để ý tới cảm xúc người khác thay đổi ra sao, nhưng với Cố Húc thì khác. Mặt cô trắng bệch, giọng nói cũng trở nên mất tự nhiên: “Tôi, không phải, tôi sợ mình quấy rầy anh.”
Nhìn dáng vẻ này của cô, lòng Cố Húc mềm xuống.
Anh lắc đầu, cảm thấy vừa bất đắc dĩ vừa buồn cười, mình tức giận với cô gái nhỏ này làm gì chứ? Mà trước kia anh chưa từng cư xử ôn hòa với người ta, cô sợ cũng là điều bình thường, giọng nói nghiêm túc của anh giờ đã hòa hoãn đôi chút: “Không quấy rầy gì cả, nói quấy rầy cũng là tôi quấy rầy cô.”
Tay cầm kịch bản chỉ sang bên cạnh: “Ngồi xuống đi, sắp phải diễn rồi đấy, không muốn thử đối diễn với tôi à?”
Đối diễn cùng với Cố Húc?
Trong lòng Nguyễn Tinh Trầm dao động, đương nhiên cô muốn đối diễn cùng với anh rồi. Cô ngồi xuống không chút do dự, thái độ khiêm tốn, giọng nói vẫn mềm mại hệt như lúc nãy: “Làm phiền thầy Cố rồi.”
Hạ Hồng Phi và phó đạo diễn thảo luận xong phần cốt truyện muốn quay ngày hôm nay liền nói với nhân viên công tác ở bên cạnh: “Mau gọi Tiểu Nguyễn ra đây đi.” Hôm nay là lần đầu tiên nam nữ chính diễn đối mặt với nhau, Cố Húc thì hắn không lo lắng, còn Nguyễn Tinh Trầm tuy khả năng diễn xuất không tồi nhưng để bắt được nhịp theo Cố Húc vẫn hơi khó.
Hắn muốn đả thông kinh mạch cho cô trước, không muốn để tí nữa quay chục lần rồi vẫn không qua.
“Đạo diễn, thầy Cố với chị Nguyễn đang đối diễn với nhau, tôi có cần qua đó gọi nữa không?”
Cố Húc đối diễn với người khác?
Tay Hạ Hồng Phi đang day day ấn đường bỗng dừng lại, đưa mắt nhìn khung cảnh cách đó không xa. Thế mà hai người này đối diễn với nhau thật, thậm chí từ góc của hắn nhìn sang còn thấy Cố Húc đang cười, đúng là…gặp ma rồi!!
Phó đạo diễn ở bên cạnh lúc nãy không chú ý nghe, giờ nhìn sắc mặt hắn như vậy, cảm thấy khó hiểu: “Đạo diễn, anh làm sao thế?”
“Cậu nói xem, tên kia có phải uống nhầm thuốc rồi không?” Hạ Hồng Phi nhìn về phía Cố Húc, mở miệng nói một cách khó khăn: “Cậu từng nhìn thấy cậu ta đối diễn với người khác bao giờ chưa?”
Phó đạo diễn sửng sốt.
Nhìn theo hướng tay hắn đang chỉ, phó đạo diễn cũng để lộ ra biểu cảm như nhìn thấy ma. Trước kia ở đoàn làm phim từng có người muốn lôi kéo làm quen với Cố Húc, nói là muốn luyện tập cùng anh một chút, hỏi anh có thể đối diễn để tí nữa không để mắc lỗi khi quay không. Người tới nói là một ảnh hậu rất nổi tiếng trong giới, xinh đẹp, độ nổi tiếng cao, trong tình huống bình thường ai lại từ chối chứ?
Nhưng lúc đó Cố Húc nói thế nào ấy nhỉ?
Anh nâng mắt lên, nhìn người ta cười như không cười, còn độc miệng nói một câu: “Sao thế? Diễn mười mấy năm rồi lại bảo không biết diễn thế nào. Muốn tôi dạy cô không?”
Chọc cho ảnh hậu người ta tức tới nỗi khóc ngay tại trận.
Sau khi chuyện này xảy ra thì không một ai tới yêu cầu đối diễn với Cố Húc nữa, đừng nói tới đối diễn, ngay cả lôi kéo làm quen cũng phải đắn đo suy nghĩ đấy. Vị Cố ảnh đế này tùy hứng thành thói quen, ai mà biết được mình có bị anh dạy dỗ vài câu ngay tại trận không.
Có điều hôm nay…
Hắn nhìn Cố Húc, không lẽ cậu ta uống nhầm thuốc thật?
Nguyễn Tinh Trầm không biết được bọn họ đang suy nghĩ cái gì. Cô đặt chân vào giới giải trí khá muộn, không biết quy tắc làm việc của Cố Húc, chỉ là đột nhiên cảm thấy người ở bên cạnh rất dễ nói chuyện, làm cho mình có cảm giác được yêu thương mà lo sợ. Có lẽ là do trước đó đã được đối diễn với Cố Húc hoặc có thể do Cố Húc dẫn dắt quá tốt cho nên lần diễn này cô không những không mắc lỗi mà khả năng diễn xuất còn bùng nổ, ngay cả đạo diễn Hạ cũng khen cô vài câu.
**
Quay phim xong.
Nguyễn Tinh Trầm cúi chào nhân viên công tác, nói một câu: “Vất vả rồi.” Sau đó cô nhìn về phía Cố Húc, do dự một lát rồi vẫn đi về phía người đó, nhẹ nhàng nói: “Thầy Cố, cảm ơn anh.” Cô biết vừa rồi trong lúc đóng phim, Cố Húc luôn làm như vô tình hoặc cố ý chỉ lối cho cô, không thì sao cô có thể diễn thuận lợi như vậy được.
Lúc này nhân viên công tác đã thu dọn đồ đạc xong, mấy người trợ lý cũng quay về lấy đồ nên ở đây chỉ còn hai người. Cố Húc cúi đầu nhìn khuôn mặt cô đang đỏ bừng, nhịn không được muốn trêu cô: “Ừm, thế định cảm ơn tôi thế nào đây?”
“Cái, cái gì?” Nguyễn Tinh Trầm ngẩng đầu, ngơ ngác nhìn anh.
Đôi mắt cô nhóc này mở to, môi hơi nhếch lên, thoạt nhìn rất giống chú mèo nhỏ trước kia anh nuôi. Tay Cố Húc hơi ngứa, nếu không phải hoàn cảnh không thích hợp thì anh đã muốn đưa tay ra xoa xoa đầu cô rồi. Anh để tay ra sau lưng, hơi cúi người xuống, thấp giọng hỏi: “Chẳng lẽ lời cảm ơn của cô chỉ là thuận miệng nói cho có?”
Nguyễn Tinh Trầm chưa trải qua chuyện này bao giờ, thật sự không biết lúc này nên làm gì.
Nhìn bộ dáng này của cô, ý cười trong mắt Cố Húc càng sâu hơn, anh không tiếp tục trêu nữa, chỉ cười: “Được rồi, đi về đi, mang theo khăn trùm đầu nặng như vậy không mệt à?”
Đúng lúc này, Lâm Hạ đi tới.
Cố Húc không nói gì nữa, thu lại nụ cười rồi đi tới chỗ Hạ Hồng Phi.
Hạ Hồng Phi đang xem lại cảnh hôm nay quay. Một người hay bắt bẻ như hắn sau khi xem xong mấy cảnh quay này cực kỳ hài lòng. Sự tương tác giữa hai người này trong lần đầu diễn đối mặt với nhau ăn ý tới mười phần, trong lòng hắn rất thỏa mãn. Hắn nhìn Cố Húc đang nghiêng người đứng dựa vào cây cột, bày ra dáng vẻ như đang dạo chơi, dù có không kiên nhẫn cũng chỉ nhíu mày, không có ý định mắng người khác.
Nhớ tới chuyện trước đó, hắn thuận miệng hỏi một câu: “Hôm nay cậu làm sao thế?” Không chỉ đối diễn với người ta mà trong lúc diễn có chỗ mắc lại cũng làm người dẫn lối, đây không phải là tác phong làm việc của Cố Húc.
Cố Húc biết hắn đang nói tới cái gì. Anh thu hồi tầm mắt nhìn người cách đó không xa đang rời đi, tùy ý nói: “Tôi thì làm sao chứ? Hằng ngày quan tâm, thương yêu hậu bối thôi.”
Hạ Hồng Phi: “…”
**
Sau khi chuyên viên trang điểm rời khỏi phòng, Lâm Hạ mang vẻ mặt thần bí lôi điện thoại ra, dâng ảnh chụp trong điện thoại như hiến vật quý lên cho cô xem: “Chị Tinh, chị mau nhìn này, đây là ảnh em chụp lúc chị và Cố ảnh đế đứng chung một chỗ đấy, em đã gửi sang di động chị rồi.”
Nguyễn Tinh Trầm nghĩ tới việc Lâm Hạ chụp ảnh, nhíu mày, định nói chuyện nhưng xem xong bức ảnh đó đột nhiên cô không thể nói ra lời nào nữa.
Đây là ảnh chụp lúc mà cô và Cố Húc đang đối diễn với nhau. Lúc đối diễn cô không chú ý lắm, giờ nhìn lại mới phát hiện ra Cố Húc luôn cười khi đang đối diễn với cô. ‘Thình thịch’, tim đột nhiên đập mạnh, giống như giây tiếp theo có khả năng sẽ vọt ra khỏi cổ họng.
Bản thân đang muốn nghiêm khắc trách móc trợ lý bỗng nhiên không thốt nên lời.
Và ngay lúc này, trên weibo nhảy lên thông báo mới…
“Cố ảnh đế và nữ diễn viên chính của đoàn làm phim rất ‘hòa hợp’”, bấm vào xem mới biết tấm ảnh đó đúng là tấm ảnh Lâm Hạ vừa cho cô xem.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.