Chương trước
Chương sau
Cuối giờ, Hạ vội kéo Ngọc Kha lén lút đi theo Minh Tùng. Nếu ko phải Thế Khang bị gọi đi họp đến giờ chưa về thì mắc gì hai đứa nó phải đi theo thằng dở người này.

-Hồi nãy ổng nói ko đi theo mà?-Kha kéo tay áo bạn nhắc nhở.

-Xời ạ! Ngu quá bà cô của tui ơi!-Hạ khẽ cốc đầu nhỏ, lắc lắc đầu ra vẻ già đời thuyết giáo:

-Thằng đó ko làm kì đà cản mũi, nhưng tui đảm bảo với bà nó núp lùm trong bụi cây live stream cho cả trường từ bà hiệu trưởng tới con chó nhà bác bảo vệ cũng biết. 

Nhỏ chớp chớp mắt khâm phục, rồi chợt nghi ngờ:

-Sao bà hiểu nó quá vậy?

"Ặc!" Hạ khó xử, nuốt nuốt ngụm nước miếng gãi gãi đầu:

-Thì tui live với nó vài lần rùi. A Kha hông xài mạng xã hội nên hông biết đó thôi! 

Nhỏ nheo mắt vẫn còn nghi lắm, nhưng cũng ko để tâm gì nhiều. Chuyện riêng của người ta, dù là bạn thân đi nữa, nếu họ ko muốn tiết lộ thì đừng cố tra hỏi làm chi!

-Hehe! Âm thanh khói lửa ok! Ánh sáng ok! Tùng đẹp zai ok!-Đúng như Hạ nói, Minh Tùng núp đằng sau bồn hoa của lớp Văn, di động đã bật sẵn, chỉ còn chờ nhân vật chính tới nữa là xong.

Bỗng nhiên một giọng đâm thọt từ sau lưng nó phát ra:

-Mày vẫn chuyên nghiệp quá hê. Cho bọn tao tham gia nữa nghen!

-ĐẬU XANH RAU MUỐNG!!!-Tùng giật thót tim té cắm đầu vào vườn hoa xinh tươi thơm ngát mùi trà sữa bánh tráng trộn của mấy đứa vô ý thức lia vào.

Hạ đá mông Tùng dọn đường kéo Kha ngồi xuống, miệng không ngừng suýt xoa tán thưởng:

-Ngon. Tao công nhận mày có tài. Đáng làm tiểu đệ của tao!

-ĐÊ MỜ CON CHÓ KHỐN N........-Vừa định chửi Hạ một trận lên bờ xuống trận, nhưng thấy cái bóng thằng bạn từ xa xa ung dung đẹp zai đi tới, Tùng buộc phải ngậm miệng ngồi chồm hổm xuống, ý định live stream cũng bay đi luôn. 

Thế Khang đang rất chi xoắn xuýt, ko phải để trả lời như thế nào, mà là........Khánh Linh là con qué chi? Mình ếu có biết mặt nó!!!

Nhưng chuyện cũng ko khó như hắn nghĩ. Vừa cách cửa lớp Văn được 3m đã có một con nhỏ nào đó hí hửng tới trước mặt hắn:

-Khang. Khang tới rồi đó hả?

Hắn nổi hết da gà gai ốc lên. Đê mờ, cái giọng dẹo chảy nhớt này là sao!!! Nhìn mặt ko tới nỗi nào, cơ mà trời phú cho cái giọng tới trai thẳng nghe cũng bị bẻ cong queo. Đương nhiên là ko phải hắn! 

-Ờ......bà gửi cái này cho tui phải ko?-Khang cố làm vẻ bình tĩnh, nhưng lông mày xoắn lại đủ thấy vẻ rất ko kiên nhẫn của hắn rồi.

-Ời! Mình gửi cho Khang đó! Khang đồng ý phải hông nà?-Khánh Linh ỏng à ỏng ẹo lắc qua lắc lại, nhìn mà Khang muốn đạp con này vô thùng xi măng đông cứng lại.

Ếu muốn ở với con dòi này lâu nữa, Khang nhanh chóng vô vấn đề:

-Cảm ơn. Nhưng tui xin lỗi. Tui có người mình thích rồi!

Lập tức, Khánh Linh đơ. Hạ đơ. Ngọc Kha đơ. Minh Tùng cũng đơ. Thằng Tùng phản ứng lại mau lẹ nhất, bằng cách........

-QUẮT ĐỜ HEO!!???

Xong! Xong luôn! Lộ mịa nó rồi!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.