Chương trước
Chương sau
Mặc dù lễ hội thời trang giữa năm không được nhộn nhịp như cuối năm, nhưng cũng phải cần đến đủ loại quan hệ, tài nguyên, cố gắng hết sức kéo những minh tinh càng nhiều càng hot đến tham dự.
Trước khi khai máy bộ phim “Thanh Sơn nên biết ta”, đêm hội thời trang do công ty G tổ chức đã thông báo Phó Mịch nhất định sẽ có mặt, cho nên đoàn phim cũng sắp xếp điều chỉnh thời gian quay phim theo lịch trình của Phó Mịch.
Các fans cũng mong đợi đến lúc được nhìn thấy Phó Mịch trên sân khấu Vanity Fair, từ chiều đã bắt đầu đợi ảnh sân bay từ các trạm tỷ, nhưng chỉ đợi được mỗi tin tức thay đổi chuyến bay của Phó Mịch.
Tất cả mọi người đều lo lắng không biết chuyện gì xảy ra, sau đó chỉ nghe thoáng qua là khi quay phim xảy ra chút vấn đề, Phó Mịch ở lại phim trường tới muộn rồi mới rời đi, và sẽ lên chuyến bay sớm nhất vào ngày hôm sau để đến sự kiện.
Năm rưỡi sáng Phó Mịch xuất phát đến sân bay, fans theo chân từ khách sạn và fans đợi ở sân bay hợp vừa gặp mặt, mặc dù đã cố không gào thét, nhưng chẳng thể kìm chế được kích động trong lòng.
Như một đàn cá mòi lớn liên tục thay đổi đội hình theo chân Phó Mịch, thu hút rất nhiều sự chú ý của mọi người.
Sau khi kiểm tra an ninh xong, Phó Mịch cố ý đếm số người, bảo Chung Kiến Huân mua cà phê và đồ ăn sáng cho fans, sau đó mới đi vào phòng chờ VIP.
Phó Mịch chọn một góc ngồi xuống, chỉ nhìn qua điện thoại một cái rồi đặt xuống vì mệt, mấy trạm tỷ vào phòng đợi thấy vậy cũng không chĩa ống kính làm phiền hắn nữa, thay vào đó là ngồi ở bên còn lại lấy máy tính ra bắt đầu chăm chỉ sửa ảnh.
Cả phòng chờ yên tĩnh lại, cơn buồn ngủ lại ập tới.
Phó Mịch nhắm mắt nhớ lại buổi tối hôm qua hắn thay đổi lịch trình của mình vì tâm trạng của đứa nhóc kia thì cảm thấy có hơi kỳ cục, còn kỳ cục hơn nữa là hắn vẫn luôn đứng ở phim trường quan sát, mãi đến sau khi đứa nhỏ ấy quay xong mới về khách sạn.
Điều này nghĩa là gì trong lòng Phó Mịch hiểu rất rõ, sau một tháng, mặc dù không tiếp xúc với Tô Ly nhiều, nhưng không thể phủ nhận là hắn đã thật sự để ý đến cậu, chỉ là làm như thế nào thì còn phải suy nghĩ, hơn nữa tên nhóc ấy còn vì Lâm Tiêu Văn kết hôn mà bị suy sụp. Sợ rằng nếu muốn có tiến triển thì cũng phải từ từ mới được, ít nhất thì cũng phải nghĩ cách kéo cậu ra khỏi mối tình thất bại này đã.
"Chỗ nào có hạt óc chó ngon nhỉ?" Phó Mịch mở mắt, lấy tay đỡ trán, nhỏ giọng hỏi Chung Kiến Huân ngồi đối diện: "Loại hạt tươi ấy."
Là một trợ lí chuyên nghiệp, còn là một trợ lí chuyên nghiệp đã đi theo Phó Mịch nhiều năm, Chung Kiến Huân vừa nghe nhạc điệu đã đoán được chương trình lập tức lấy điện thoại ra tìm kiếm: "Thiểm Tây, Vân Nam, Tứ Xuyên đều có hạt óc chó tươi có thể đặt online."
"Mua cả đi, gửi đến khách sạn."
"Được."
Sau khi đến khách sạn mà công ty G đã sắp xếp nghỉ ngơi một lát, công việc mới nối đuôi nhau mà đến.
Phó Mịch chọn xong trang phục cho buổi tối, rồi lại nhận vài cuộc phỏng vấn với truyền thông, các câu hỏi đều được đoàn đội xem xét qua,cho nên Phó Mịch có thể trả lời thuận lợi, cũng không có gì ngoài những câu như hỏi về tiến độ của bộ phim truyền hình.
Sau khi hoàn thành những việc kia, người quản lí của Phó Mịch – Viên Tông Lâm cũng đến.
Làm cây rụng tiền của giải trí Bách Á đồng thời là nhị thiếu, Phó Mịch không cần bận tâm nhiều đến tài nguyên, cho nên làm quản lí cho hắn là một việc vô cùng dễ dàng, hơn nữa còn có anh hắn Phó Tầm trấn ở trên, cộng thêm nhân khí kéo dài không suy yếu, dùng một con đường bằng phẳng để hình dung sự phát triển của Phó Mịch quả không ngoa. Cho nên sau khi Phó Mịch vào đoàn phim thì Viên Tông Lâm cũng xin nghỉ một kỳ nghỉ dài, bù lại những ngày tháng cùng Phó Mịch lên núi đao xuống biển lửa.
Mặc dù Viên Tông Lâm không bên cạnh Phó Mịch, nhưng tin tức về hắn thì lại không bỏ sót một cái nào, cho nên vừa mới đến đã không nhịn được mà hóng hớt.
"Giải thích tí đi, sao lại đổi lịch bay đột ngột thế?"
Viên Tông Lâm lớn hơn Phó Mịch mấy tuổi, là một nhân tài, lúc không cười nhìn y có hơi nghiêm túc.
Nhưng mà Phó Mịch đã biết rõ tính Viên Tông Lâm nên cũng chẳng thèm để ý, càng không sợ bị người này ra vẻ nghiêm túc dọa dẫm, cúi đầu nghịch điện thoại không trả lời.
Thấy cứng rắn không được, giọng nói của Viên Tông Lâm lập tức chậm lại: "Tôi là quản lí của cậu, xảy ra chuyện gì tôi cũng không biết nguyên nhân, vậy thì không phải là vô trách nhiệm quá à?"
Chung Kiến Huân nhìn trái phải, anh không thể làm mất lòng một trong hai người, bèn quay người cầm bàn ủi kéo vào trong góc, giả vờ câm điếc.
Lê Hựu Nam cũng xin nghỉ để đi sự kiện, sau khi trang điểm xong chờ để xuất phát anh cũng tò mò qua phòng Phó Mịch, gia nhập nhóm hóng hớt của Viên Tông Lâm.
"Tôi cũng rất tò mò, hôm qua từ chối đi cùng tôi, tôi còn nghĩ là để tránh bị nghi ngờ cơ!" Lê Hựu Nam ý tứ mà cười xấu xa: "Hôm nay tôi còn nghe người trong đoàn phim nói tối qua cậu mua cà phê cho tất cả nhân viên của tổ B nữa." Nói xong quay đầu nghiêm túc nhìn Viên Tông Lâm: "Lão Viên, "Học Lôi Phong"* là tháng mấy ấy nhỉ?"
* Học hỏi từ Lôi Phong là một hoạt động giáo dục chính trị được ĐCSTQ thúc đẩy mạnh mẽ, là một phần của giáo dục tư tưởng Mác-Lê-nin và Mao Trạch Đông, giáo dục kiến
thức về đảng và giáo dục đạo đức cộng sản. Tình cảm trung thành với Tổ quốc, trung với nhân dân, trung với đảng của nhân dân cả nước có quan hệ mật thiết với yêu đảng, yêu Tổ quốc, yêu chủ nghĩa xã hội ("Ba thương").
Viên Tông Lâm và Lê Hựu Nam kẻ tung người hứng: "Thường thức cằn cỗi của tôi nói với tôi, nhất định không phải là tháng sáu."
"Vậy sao nhị thiếu của chúng ta lại tốt bụng đột xuất vậy nhở?"
Não Viên Tông Lâm mở ra: "Có khi nào là bị tình yêu cảm hóa?"
Lê Hựu Nam cười nhìn Phó Mịch: "Tình yêu đấy là bởi vì..."
"Được rồi." Phó Mịch đột ngột mở miệng, ngăn không cho Lê Hựu Nam nói tiếp: "Chuẩn bị xuất phát đi."
Lê Hựu Nam biết điều không nói nữa, là bạn bè lâu năm lại còn ở chung một đoàn phim, sao anh lại không biết tối qua Phó Mịch làm gì cơ chứ, cố ý nói như vậy là để gài hắn nói thật một câu thôi, nhưng mà Phó Mịch lại phản ứng như thế, xem ra cũng đúng tám chín phần mười.
Viên Tông Lâm sờ cằm nhìn Phó Mịch, tự nhủ: "Nghiêm túc như vậy nhất định là có vấn đề, xem ra tôi bỏ qua không ít kịch hay rồi."
Tại lễ hội thời trang Vanity Fair, từ lúc phòng làm việc đăng tạo hình đã bắt đầu tranh chỗ rồi.
Hôm nay Phó Mịch mặc một bộ tây trang màu đen, nhìn thoáng qua thì vô cùng lịch lãm, nhưng nhìn kĩ mới phát hiện bên trong áo khoác tây trang là một chiếc áo sơ mi xanh sẫm nửa vàng kim xuyên thấu, cúc áo mở đến nút thứ ba, làn da ở lồng ngực như ẩn như hiện mà lộ ra, trông vừa nhã nhặn vừa xấu xa, nhưng cũng rất táo bạo.
Rất hiếm khi Phó Mịch có tạo hình như vậy, đặc biệt là trong mắt những fans được nhìn thấy hắn sau một tháng quay phim, super topic nhanh chóng bị tiếng la hét bao phủ.
[Aaaaaaaaaa anh ơi em nè, em được lắm nè!!]
[Mẹ ơi body mlem quá đi, một like cho stylist!]
[Là thịt đó, anh trai lộ thịt rồi!]
[Lúc trước xem ảnh lên xuống máy bay còn lo lịch trình kín quá ảnh sẽ mệt, xem ảnh này mới biết, thần tiên không biết mệt nha!]
[Hôm nay visual của anh tui cũng làm việc gòi nha!]
[Hôm nay nhị thiếu bị sao thế, tự nhiên lại tỏa mị lực thế á há há há]
[Vừa A vừa nwngs, chắc là tôi đến kì phát tình rồi! Anh hai nhìn em đi!]
[Chị em, cảnh cáo ban!]
Rất nhiều fans đứng đợi trên thảm đỏ, đợi chính chủ xuất hiện.
Phó Mịch và Lê Hựu Nam là hai vị khách quan trọng nhất của buổi tiệc, thứ tự xuất hiện cuối cùng, một người cuối cùng, một người áp cuối, đối với việc này cả hai người đều không có ý kiến.
Nhưng lúc sắp kết thúc thảm đỏ, quản lý của Lê Hựu Nam – Trần Chí Hy lại nhận được một cuộc điện thoại, mặt hắn lập tức đen lại.
"Sao vậy?" Lê Hựu Nam tháo tai nghe xuống hỏi.
Trần Chí Hy hơi bực: "Có người đến muộn."
Nếu thật sự chỉ đơn giản là đến muộn, Trần Chí Hy nhất định sẽ không tức giận như vậy.
Lê Hựu Nam không phải là mới vào giới, đối với loại chiêu trò lóng ngóng như thế này chỉ thấy buồn cười chứ không giận, địa vị chân chính và tên tuổi không chỉ quyết định dựa vào xuất hiện sớm hay muộn trong một hoạt động, cố ý đến muộn để dành được màn kết, loại người này trong giới đúng thật chỉ khiến người khác cảm thấy thấp kém.
Lê Hựu Nam còn chưa kịp mở miệng hỏi xem tên nào có gan thế, điện thoại của hắn đã kêu lên, thấy thì ra là Phó Mịch gọi đến.
Xảy ra chuyện như này người bị ảnh hưởng không chỉ có Lê Hựu Nam, lúc bên tổ chức thông báo cho Trần Chí Hy cũng đã thông báo cho Viên Tông Lâm rồi, rõ ràng là muốn để họ biết, nếu như việc thứ tự xuất hiện xảy ra vấn đề thì cũng không phải là lỗi của ban tổ chức, mà là do có người cố ý. Thứ tự xuất hiện của một người sai, cũng sẽ ảnh hưởng đến sắp xếp của cả ekip.
"Đứng yên đấy đợi."
Bạn bè đã nhiều năm, Phó Mịch muốn làm gì trong lòng Lê Hựu Nam đều hiểu rõ, bị người khác chơi cho một vố, không đánh lại thì không phải Phó nhị thiếu.
Lê Hựu Nam tắt điện thoại bảo Trần Chí Hy mở cửa xe ra, mấy phút sau Phó Mịch dẫn theo Viên Tông Lâm lên xe.. Được copy tại # TRUМtru yen.VЛ #
"Nói với bên tổ chức, vị trí cuối nhường cho anh ta." Phó Mịch chắc chắn biết nhiều hơn Lê Hựu Nam: "Chúng ta cùng đến đó."
Trần Chí Hy và Viên Tông Lâm nhìn nhau, mặc dù như thế này có hơi kì lạ, nhưng cũng là cách tốt nhất rồi, dù sao mọi người đếu biết quan hệ của Phó Mịch và Lê Hựu Nam, xuất hiện cùng nhau còn có thể tạo ra rất nhiều chủ đề.
Nhường thì có thể nhường, nhưng không thể chấp nhận bị thiệt, để cho người mới kia chiếm được vị trí quan trọng, vậy thì người làm quản lí như bọn họ sẽ bị các fans chỉ trích đến mức trực tiếp đi treo cổ tự tử!
Đợi đến khi Phó Mịch và Lê Hựu Nam xuống xe cùng nhau, cả khu thảm đỏ đều ào cả lên, đèn flash nhấp nháy liên tục, tiếng hò reo và la hét ở hiện trường chói tai, ngay cả người dẫn chương trình cũng bị choáng vài giây mới phản ứng lại, kích động hét lên tên Phó Mịch và Lê Hựu Nam.
Thời gian dừng lại trên thảm đỏ của Phó Mịch và Lê Hựu Nam nhiều hơn những người khác, truyền thông không chỉ chụp hình riêng từng người mà còn chụp rất nhiều ảnh đôi của cả hai. MC phụ trách phỏng vấn thảm đỏ nhận được tin rồi cũng không hỏi lý do vì sao hai người lại đi cùng nhau, thay vào đó là hỏi về những chuyện thú vị xảy ra trên phim trường, còn bảo hai người giới thiệu vai diễn của người kia, cuối cùng còn chúc tình bạn của hai người trường tồn mãi mãi.
Phó Mịch và Lê Hựu Nam tiến vào bên trong cùng một lúc, vừa ngồi xuống thì hoạt động trong hội trường bắt đầu, phát sóng trực tiếp cũng chuyển từ thảm đỏ vào hội trường.
Còn về người kết màn vẫn còn đang trên thảm đỏ, sẽ chẳng có ai nhìn thấy nữa.
Sau khi Tô Ly được Phó Mịch hướng dẫn ngày hôm qua, hôm nay cậu đã không tùy tiện đưa tình cảm với CP Mịch Văn vào vai diễn nữa, cả một ngày quay đều cực kỳ suôn sẻ, Lý Húc xem xong cũng nói diễn xuất của cậu tốt lại rồi.
Sau khi quay xong, Tô Ly chuẩn bị đi ăn chút đồ ăn ngon để tự thưởng, kết quả là vừa mới xuống xe đã nghe thấy Trương Thụy Y ở bên cạnh hét ầm lên một tiếng.
"Sao thế?" Tô Ly bị dọa giật nảy mình, tim đập thình thịch nhìn Trương Thụy Y: "Chị bị người ta dẫm vào chân à?"
Trương Thụy Y cầm điện thoại, đôi mắt rưng rưng mặt mày ngơ ngẩn, biểu cảm này, thái độ này khiến cho Tô Ly cảm thấy như bị Deja vu.
"CP của chị phát kẹo rồi!"
"Gì cơ?"
"Thảm đỏ hai người! Cậu có dám nghĩ đến không? Cậu không dám hahahhahaha!" Trương Thụy Y nhét điện thoại cho Tô Ly: "Chời ơi, chị nghĩ là chị bị nổ bay lên trời!
Nhìn thấy chưa, pháo hoa đẹp nhất trên trời chính là chị đây! Đi thảm đỏ đôi hahahaha này có khác gì công khai không! Chả khác tẹo nào há há há há, chế hạnh phúc quá, đu đúng CP ngày nào cũng là lễ tạ ơn!"
Ngón tay Tô Ly lướt trên màn hình, đầu hơi choáng, nhìn độ cong nụ cười giống nhau của hai người trong ảnh, cậu chỉ thấy chết trong lòng một ít, không biết là đang đố kỵ hay là hâm mộ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.