Lúc trước khi học kịch bản, Tô Ly đã nghĩ ra cách phải hòa mình vào tình cảnh này thế nào rồi. Gần như không cần phải ám thị tâm lý, Tô Ly đã tự động coi Lâm Tiêu Văn thành thành nhân vật tỷ tỷ Sở Liên này, còn Phó Mịch đương nhiên sẽ là vị hôn phu vong ơn bội nghĩa, xảo trá phản bội kia. Khi đó cậu còn tưởng rằng bởi vì Phó Mịch đa tình khiến hai người càng ngày càng xa cách, cuối cùng dẫn Mịch Văn đi đến bước đường cùng là BE. Nhưng sau khi biết được sự thật là Lâm Tiêu Văn có người khác, bỏ Phó Mịch, lại còn kết hôn với người kia, tâm lý nhân vật Tô Ly xây dựng đã sụp đổ hoàn toàn, phẫn nộ và oán hận trước đây cũng tan thành cát bụi. Đây là lần đầu tiên Tô Ly không biết phải nhập vai như thế nào. "Cut!" Dương Nhạc đứng dậy từ sau màn hình theo dõi, cầm loa hô: "Ánh mắt của Tô Ly không đúng, điều chỉnh lại đi, nghỉ ngơi mười phút." Mưa nhân tạo lập tức ngừng lại, các staff xông lên dặm lại trang điểm cho các diễn viên. Trương Thụy Y vội vàng cầm khăn chạy đến, quấn Tô Ly đang ướt sũng lại, đau lòng nhìn cậu: "Vẫn ổn chứ?" Tô Ly lắc lắc đầu, cậu không ổn, rất không ổn. Chị Liên dặm lại trang điểm cho cậu, cô cũng thấy thương đứa bé này, dầm mưa cả một buổi tối, vừa đánh nhau vừa hô to khóc lớn, cảm giác như cậu sắp kiệt sức rồi vậy. "Em muốn yên tĩnh một lát." Trương Thụy Y biết Tô Ly muốn làm gì, trước đây nếu cậu không tìm được đối tượng nhập vai, cậu cần có thời gian để tìm cách nhập vai khác, nếu không thì rất khó diễn ra được cảm giác mà đạo diễn muốn. Tô Ly tựa vào ghế dựa, gác cánh tay lên mắt, điều cậu phải làm bây giờ là đuổi hết Phó Mịch và Lâm Tiêu Văn ra khỏi đầu cậu. "Uống cà phê không?" Tô Ly hoàn hồn, mở mắt ra thì thấy người kia dùng ngón tay trắng trẻo thuôn dài cầm cốc cà phê, ngước mắt lên thì thấy đó là Phó Mịch. Còn đang muốn đuổi người ta ra khỏi đầu, kết quả là người ta đã đến trước mặt. Liếc mắt nhìn trợ lý của Phó Mịch Chung Kiến Huân dẫn người theo đi phát cà phê nóng cho từng nhân viên trong đoàn, Tô Ly đoán chắc là nam chính đang muốn tạo thiện cảm với mọi người nên đến phát phúc lợi cho nhân viên quay đêm đây mà. "Cảm ơn." Tô Ly mất tập trung nhận lấy cà phê rồi uống một ngụm, latte nóng 50% đường, trôi xuống cổ vừa vặn cứu lại độ ấm đã mất. Phó Mịch nhìn Tô Ly hồi lâu, rồi nhẹ giọng hỏi: "Mệt à?" Tô Ly lắc đầu, cậu không mệt, mà là trống rỗng và bối rối. Phó Mịch cầm kịch bản lên, ban nãy đứng ở phim trường nhìn cả buổi, hắn cũng biết được đại khái tại sao Dương Nhạc nói ánh mắt của Tô Ly không đúng. Trong cảnh này Sở Lâm dù bị bao vây bốn phía nhưng không từ bỏ hy vọng, kể cả khi bị người đạp dưới chân cũng đợi một cơ hội, chỉ cần kẻ địch lơ là đôi chút, y sẽ ra tay lấy mạng kẻ địch. Sở Lâm là người dù có rơi vào tình huống gì cũng sẽ không từ bỏ. Nhưng bi thương mà Tô Ly thể hiện lại khiến cho Sở Lâm hoàn toàn chỉ còn là tuyệt vọng. Diễn xuất của Tô Ly nhất định không có vấn đề, vấn đề là ở chuyện khác kia. Cho nên sự tuyệt vọng mà Phó Mịch nhìn thấy trong đôi mắt kia, hắn chỉ nghĩ được là do Lâm Tiêu Văn mới khiến cậu như người mất hồn như thế. "Có muốn đi dạo chút không?" "Gì cơ?" Phó Mịch đứng lên, cười nói: "Không phải có mười phút giải lao hả, tôi đưa cậu đi dạo." "Nhưng mà..." "Tôi giúp cậu điều chỉnh trạng thái, nếu không lát nữa cố quay cũng chỉ làm mất thời gian của mọi người." Phó Mịch không cho Tô Ly cơ hội từ chối, quay đầu nhìn Trương Thụy Y đứng gần đó nói: "Thay khăn khác cho cậu ấy đi, đừng để bị lạnh." Hai ngày nay Trương Thụy Y gặp hết ngạc nhiên này đến ngạc nhiên khác, bao nhiêu năm qua sao cô lại không biết Phó Mịch là người nhiệt tình vậy chớ? Nhưng mà muốn tháo chuông phải tìm người buộc chuông, Tô Ly vì thuyền Mịch Văn chìm mà không vực dậy được, nay muốn giải quyết khúc mắc trong lòng Tô Ly, e là chỉ có mình Phó Mịch làm được. Phó Mịch ra hiệu với Dương Nhạc, sau khi nhận được sự đồng ý của Dương Nhạc, hắn liền đưa Tô Ly ra khỏi phim trường. Dương nhạc biết là Phó Mịch muốn giải quyết bế tắc của Tô Ly, mặc dù đạo diễn có thể nói cho diễn viên biết về yêu cầu của cảnh diễn, nhưng không thể cầm tay diễn viên dắt họ vào đúng tâm trạng của nhân vật được, nghề nào mạnh nghề đó, vẫn phải để diễn viên tự hòa mình vào nhân vật. Phó Mịch lại chính là người rất giỏi trong việc ấy. Từ cảnh quay lần đầu gặp mặt của Tô Ly và Phó Mịch ngày hôm ấy, Dương Nhạc đã phát hiện ra, tia lửa nảy ra khi họ kíƈɦ ŧɦíƈɦ lẫn nhau vô cùng đặc sắc. Đối với Tô Ly mà nói, điều hiểm thấy hơn nữa là, nếu như không bị Phó Mịch áp chế, cậu có thể diễn ngang tay với Phó Mịch. Cho nên Dương Nhạc đồng ý để Phó Mịch đưa Tô Ly đi, anh ta biết đến khi Tô Ly quay lại nhất định sẽ có màn biểu diễn khiến anh ta thỏa mãn. Chỉ là thái độ của Phó Mịch khiến anh ta hơi bất ngờ. Quen biết lâu năm, anh ta biết Phó Mịch thông minh hơn người, vừa tự phụ vừa tự kiêu, giao lưu hời hợt hay là giúp đỡ người khác hắn cũng đồng ý hết, ví như mấy diễn viên nhỏ muốn chụp hình chung hay kí tên cũng không thành vấn đề, thế nhưng trước giờ vẫn chưa thấy hắn kết thúc cảnh quay rồi còn đi phụ đạo 1-1 cho người khác. Là lòng tốt của "Người lớn tuổi", hay là vì lí do khác nhỉ? Ngay sau đó anh ta như được khai sáng, Dương Nhạc xì một tiếng, thằng nhóc này, gout chọn người được đấy. Mười phút, hai người cũng không đi quá xa được, muốn tránh những người trong đoàn phim thì chỉ có thể chọn hoa viên sau phủ tể tướng, chỗ này không có cảnh quay, nên không có ánh đèn, chỉ có thể dựa vào ánh đèn mờ bên tường để nhìn rõ đường dưới chân. Sau khi Phó Mịch đưa Tô Ly vào hoa viên rồi tìm chỗ đứng, anh lấy một điếu thuốc từ trong túi ra, rồi nhìn sang Tô Ly. "Hút không?" Tô Ly vội vàng lắc đầu: "Tôi không biết hút thuốc." Trong nghề này, nhiều khi áp lức lớn hơn người thường nghĩ nhiều lắm, thuốc lá có thể giúp giảm bớt phần nào áp lực này, cho nên số người không hút thuốc trong ngành này thật sự là hiếm như lá mùa thu. Phó Mịch cười: "Đúng là một bé ngoan." Bình thường Tô Ly sẽ không xù lông vì những lời thế này, nhưng bây giờ cậu đang trong lúc căng thẳng cao độ, rất dễ bị chọc trúng mìn. Tô Ly cả giận: "Tôi hai mươi mốt tuổi rồi, sang năm là được phép kết hôn rồi nhá!" "Ồ!" Phó Mịch nhướn mày cười nói: "Mới vừa đủ tuổi đã muốn kết hôn, có người yêu rồi hả?" Tô Ly không hiểu nổi Phó Mịch muốn làm gì, chẳng lẽ hắn đưa mình đến đây là để tám mấy chuyện nhảm nhí này à? "Tôi về trước đây." Tô Ly quấn chặt khăn trên người định nhấc chân dời đi, lại bị Phó Mịch chặn lại. Còn nói là không phải trẻ con, mới nói một câu không vừa ý đã giận dỗi. Phó Mịch không nói câu này ra, chỉ đặt thuốc cạnh môi rồi châm lửa, đưa thuốc lá đến trước mặt Tô Ly, thấy cậu mặt nhăn mày nhó thì mở miệng: "Cậu không cảm thấy thuốc lá rất giống Sở Lâm à?" "?" Tô Ly thất thần nhìn làn khói lan tỏa trong ánh đèn mờ ảo "Ý anh là cuộc đời của y cũng phiêu bạt như lục bình không có chỗ lương tựa?" Phó Mịch cười để thuốc vào miệng, đốm lửa yếu ớt lan rộng, khói thuốc từ khóe miệng nương theo gò má mà tản ra. Tô Ly bỗng hoảng hốt, người này liệu có biết là dáng vẻ chán chường của hắn ta thu hút đến mức nào không? Phó Mịch để ý thấy hình như Tô Ly đang thất thần, bèn quơ quơ điếu thuốc trước mặt cậu. Đốm lửa yếu ớt để lại những tàn tro trong đêm tối, nối tầm nhìn của hai người lại với nhau. "Trong lòng Sở Lâm có một đốm lửa, đốm lửa ấy cũng giống như điếu thuốc này vậy, tuy nhỏ bé nhưng lại nung nấu quyết tâm lật ngược tình thế, chỉ cần cho hắn một cơ hội." Phó Mịch nói: "Thuốc lá vừa khiến con người nghiện ngập, vừa không tốt cho sức khỏe, Sở Lâm và Hứa Thăng cũng như vậy. Từ khi y đồng ý bán mạng cho Hứa Thăng, vẽ đường cho hươu chạy, y chẳng bao giờ nghĩ rằng mình sẽ có kết cục tốt đẹp. Hứa Thăng dùng Sở Liên để uy hiếp, y sao có thể cam tâm để người khác điều khiển, bởi vậy mới âm thầm giúp Tạ Chiêu, làm một đốm lửa nhỏ, giúp Tạ Chiêu lan ra thành một đám cháy lớn." Tô Ly hơi kinh ngạc nhìn Phó Mịch: "Nhân vật nào anh cũng hiểu rõ vậy sao?" Tô Ly cảm thấy hình như mình học tập chưa đủ, cậu chỉ nghĩ đến làm sao để nhập vai được vào cảm giác của Sở Lâm đối với người khác, chỉ cần dựa vào đó mà diễn là được rồi, chứ không tìm hiểu những nhân vật có liên quan đến Sở Lâm. Càng không ngờ là Phó Mịch - người bận rộn nhất, cực khổ nhất vì cả đoàn phim, sau khi kết thúc việc quay phim nặng nhọc lại có thời gian đi tìm hiểu những vai diễn khác, hơn nữa Sở Lâm lại còn là một nhân vật phụ, số tập xuất hiện cũng không nhiều. "Đương nhiên không phải, tôi không có nhiều thời gian vậy đâu." Phó Mịch cười phủ nhận:"Chỉ là tôi hiểu một chút về cậu thôi." Tô Ly ngây người: "Tôi?" Phó Mịch gật đầu: "Lúc đối diễn ngày hôm đấy tôi đã phát hiện ra rồi, kỹ năng diễn xuất của cậu không có vấn đề gì, nhưng cách diễn lại không đúng." Tô Ly cũng đã biết vấn đề của mình từ đâu mà ra, từ trước đến giờ cậu vẫn luôn diễn xuất bằng cách hòa mình vào một cảm xúc nào đó, nhưng có lúc cảm xúc ấy không hình thành kịp, thì cậu sẽ mờ mịt luống cuống, không biết làm thế nào, như ngày hôm nay vậy. "Hay là thử thay đổi cách nghĩ đi." Phó Mịch dẫn dắt Tô Ly: "Gỡ bỏ trạng thái Sở Lâm trong cậu bây giờ ra để nhìn lại nhân vật một lần nữa, nghĩ đến lời tôi nói ban nãy về đặc điểm của những nhân vật ấy." Phó Mịch không nói tiếp nữa, hắn biết nhất định Tô Ly sẽ hiểu ra. Tô Ly trầm mặc, trong đầu lại nhớ đến những điểm đặc biệt của nhân vật Sở Lâm. Tư chất hơn người, võ công trác tuyệt, đáng lẽ là có thể một mình cao chạy xa bay nhưng lại một người một ngựa xông vào phủ tể tướng chỉ để cứu tỷ tỷ đang bị giam cầm, bị người ta cưỡng ép làm điều ác, y vốn không cam lòng nhưng rồi lại phải bó tay chịu trói, giống như con chó dữ trong nhà có tang, hung ác là thứ y ngụy trang để tự vệ, thiện lương mới là bản chất của y. Không cần coi Lâm Tiêu Văn là Sở Thương, cũng không cần tạo ra những liên hệ cảm xúc không tồn tại, tự đưa mình hoàn cảnh của Sở Lâm, cảm nhận tâm lý phẫn hận và không cam lòng của Sở Lâm, như vậy là đủ rồi. Sau khi hiểu rõ được điều này, lòng Tô Ly như được khai sáng. Tô Ly ngước mắt nhìn Phó Mịch như đã nhìn thấu mọi thứ, trong lòng Tô Ly bỗng nảy ra một ý nghĩ kì lạ, có phải trong lúc diễn với mình tên này đã nhìn ra vấn đề, cho nên mới cố ý đến đây? Phó Mịch đứng cạnh tường hoa, đưa điếu thuốc chưa cháy hết lên miệng rít một hơi dài, khi hai má hóp vào góc cạnh khuôn mặt càng rõ ràng hơn, khí chất cao ngạo và chán chường hiện ra. Tô Ly cảm nhận được cảm giác cô độc buồn rũ của hắn, vừa nghĩ đến chắc là người này cũng buồn bã vì chuyện Lâm Tiêu Văn kết hôn giống như mình vậy. Ngay khi ấy khuôn mặt hắn lại khiến cậu phải mê mẩn một lần nữa, một khắc sau tay cậu lại nhanh hơn não, đưa nay về phía Phó Mịch, trước khi hắn phản ứng lại thì đã giật lấy điếu thuốc rồi dập tắt. Sau khi làm xong việc này Tô Ly mới giật mình sao mình lại mạnh dạn thế, lại dám cướp thuốc từ trên tay Phó Mịch. "Anh nói mà, hút thuốc có hại cho sức khỏe." Tô Ly lúng túng biện minh: "Hút ít thuốc thôi!" Phó Mịch vẫn giữ nguyên tư thế tay cầm điếu thuốc, sực tỉnh lại mới nhận ra là tay đã trống không rồi, hắn cười cười, lúc hạ tay xuống còn quen tay ma sát hai đầu ngón tay, làn da như bị dòng điện nhỏ lướt qua khiến hắn run lên. "Được, nghe lời cậu." Phó Mịch cười nói: "Về quay phim đi." Tô Ly do dự một lúc nhưng vẫn ngẩng đầu nhìn Phó Mịch, trân trọng cảm ơn: "Cảm ơn anh." Phó Mịch nhét tay vào túi quần: "Nói miệng thôi thì không được, phải cảm ơn tử tế chút." Tô Ly không ngờ Phó Mịch lại yêu sách như vậy, trong lúc như này không phải là nên lấy ra vẻ tiền bối hào phóng nói là: "Không cần cảm ơn" hả? "Nghĩ cẩn thận xem nên cảm ơn tôi như nào đi." Phó Mịch khẽ cúi người nhìn Tô Ly, anh mắt mang theo ý cười: "Đợi tôi về sẽ đến tìm cậu để đòi."
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]