Chương trước
Chương sau
Có thể mấy bát cháo cậu ăn đã phát huy tác dụng, Tô Ly thức dậy thì cảm thấy hình như mình hết sốt rồi.
Đến khi Trương Thụy Y đi vào với gương mặt vô cùng hạnh phúc, Tô Ly đã tắm xong ngồi đợi xuất phát.
“Sáng sớm nhặt được tiền hả?” Tô Ly ngồi lên xe, gặm táo hỏi.
Trương Thụy Y đưa điện thoại cho Tô Ly xem, cười tươi như hoa khoe khoang: “CP của chị làm hòa rồi ha ha ha ha ha ha đống đồ nướng hôm qua nhị thiếu gọi đem về, thì ra là để đem đến đoàn phim cho Nam Nam đó!”
Tô Ly nghiêm túc đọc kỹ nội dung tin tức, chân thành hỏi: “Không phải nói là mua cho nhân viên đoàn phim hả?”
“Cậu không hiểu gì hết!” Trương Thụy Y phân tích rất hùng hồn: “Hôm qua Nam Nam xuống máy bay cũng chưa kịp nghỉ ngơi đã đến phim trường ngay, buổi tối chỉ có cảnh của cậu ấy, nhị thiếu không phải đến vì cậu ấy thì còn đến vì ai chứ?”
“Cũng có thể là tặng Lý Húc mà...”
“Không thể như thế được!” Trương Thụy Y cật lực phủ nhận: “Cứ cho là mua cho đoàn phim, thì cũng không phải là vì để cảm ơn mọi người thức đêm giúp Nam Nam đuổi kịp tiến độ hay sao!”
Trương Thụy Y ném cho Tô Ly một ánh mắt “thế mà cậu cũng không hiểu”, giật lại điện thoại, tiếp tục mang acclone đến super topic để gặm đường chung mới mọi người.
Tô Ly nghĩ về những gì Trương Thụy Y nói, hình như cô nói cũng có lý.
Nếu không thì cũng chẳng biết hiểu tại sao Phó Mịch tự nhiên lại xuất hiện ở nơi không đáng chú ý như vậy, với cả thân phận của hắn cũng sẽ không đến một cửa hàng thịt nướng nhỏ.
Chắc cũng là bởi vì Lê Hựu Nam muốn ăn thịt nướng đi.
Nhớ đến lần trước khi đi ăn cơm cùng nhau, Phó Mịch cũng chưa từng từ chối để Lê Hựu Nam gọi món lung tung.
Vì vậy nên Phó Mịch đi một chuyến để mua đồ nướng cho anh cũng không phải là chuyện không thể.
Tô Ly gặm quả táo lạnh băng, trong lòng cũng bị chua đến lạnh lẽo cả rồi.
CP nhà bên quá ngọt quá real, real đến mực khiến người ta phải ngưỡng mộ, ghen tị chết đi được!
-
Hôm nay tổ B phải quay tiếp nối với cảnh hôm qua.
Tô Ly vừa vào phòng hóa trang đã nhìn thấy Trịnh Thi Dật đang ngồi trang điểm, hai người chào hỏi rồi ngồi vào chỗ riêng của mình, để cho thợ trang điểm tùy ý vung cọ.
Tô Ly đang đeo tai nghe chuẩn bị thả lòng, tiện thể ngủ bù một lúc thì có cảm giác như bị người chọc vào tay.
Tô Ly mở mắt nhìn, phát hiện Trịnh Thi Dật ngồi ngay bên cạnh vẻ mặt ngập ngừng nhìn mình: “Có chuyện gì thế ạ?”
“Tôi nghe nói, hôm qua cậu... đi ăn đồ nướng với anh Phó?”
Tô Ly giật mình: “Sao chị biết?” Sau đó mới nhớ ra chỉnh lại câu từ sai của cô: “Không phải là cùng nhau đâu, là tôi đến trước. Không hiểu sao lúc thịt nướng đưa lên thì anh ấy cũng đến, dù sao thì chũng tôi gọi cũng khá nhiều đồ, nên mọi người ăn cùng nhau cũng thoải mái.”
Trịnh Thi Dật nghe xong thì mặt cũng giãn ra: “Ồ, tôi còn tưởng là hai người hẹn nhau cùng đi!”
Tô Ly không hiểu sao Trịnh Thi Dật lại nghĩ như vậy.
Hai người bọn họ còn không kết bạn trên wechat, hẹn nhau kiểu gì chứ?
Trong lúc vô tình liếc nhìn chiếc điện thoại Trịnh Thi Dật đang nắm chặt trong tay.
Nhớ đến hôm qua tình cờ nhìn thấy ảnh của Phó Mịch trong điện thoại của cô, Tô Ly bỗng bừng tỉnh, hiểu được tại sao Trịnh Thi Dật lại hỏi như vậy.
Chẳng lẽ đang trách mình hẹn Phó Mịch nhưng lại không gọi cô ấy đến ăn cùng sao?
Không thể tạo cơ hội cho cô ấy và Phó Mịch gặp nhau?
Vậy thì đúng là mình sai thật rồi.
“Chị hiểu nhầm rồi.” Tô Ly cố gắng giải thích: “Tất cả chỉ là trùng hợp thôi, thật ra tôi với anh Phó không thân đâu.”
Lúc Phó Mịch vừa vào cửa thì nghe thấy câu này, bước chân lập tức dừng lại.
Muốn chối bỏ quan hệ với mình cho Trịnh Thi Dật biết vội vàng thế, chẳng lẽ là vì sau khi Lâm Tiêu Văn kết hôn thì lại thích cô ta rồi?
Còn dám nói là không thân với mình?
Mời cậu đi ăn cơm, mời cậu uống cà phê, mời cậu ăn thịt nướng, còn mua cả hạt óc chó tươi cho cậu~~ mặc dù vẫn chưa đến.
Mà vẫn không thân?
Đây đâu phải yêu tinh hạt óc chó, rõ ràng là tiểu hồ ly chỉ nuôi chứ không quen mà.
Lê Hựu Nam đến cùng Phó Mịch đương nhiên cũng nghe thấy câu này, quay đầu nhìn thấy hắn đang cười lạnh bèn nghĩ, cậu tiêu rồi.
Sao mà đứa nhóc ngốc Tô Ly này cứ năm lần bảy lượt nhảy vào chỗ chết của Phó Mịch thế nhỉ!
“Đại ca, bình tĩnh!” Lê Hựu Nam hạ giọng thuyết phục: “Không được làm chuyện phạm pháp đâu!”
Phó Mịch lạnh lùng nhìn Lê Hựu Nam: “Cậu nghĩ tôi muốn làm gì?”
Cái ánh mắt này của cậu rõ ràng viết là: muốn đuổi tất những người không liên quan ra ngoài, chỉ để mình tên ngốc Tô Ly lại làm ngay tại chỗ!
Nhưng lời nói thật này lại trắng trợn quá, Lê Hựu Nam không dám nói ra, chỉ có thể cười he he cho qua chuyện.
Khoác vai Phó Mịch đi vào, còn không quên lên tiếng chào hỏi, để miệng Tô Ly không thốt ra lời nào đáng sợ nữa, anh không cản nổi Phó Mịch đâu.
“Chào buổi sáng mọi người!”
Hai nam chính kể vai sát cánh đi vào, Tô Ly nghe bên tai từng tiếng hít vào, sắc đẹp gấp đôi thì đương nhiên là lực sát thương không thường tẹo nào.
Nhưng sao lúc mình vào không thấy được tiếp đón như vậy nhỉ?
Tô Ly chăm chú nhìn gương, dạo gần đây toàn đeo dây cáp quay cảnh đánh đấm ngoài trời, cộng thêm hai ngày nay bị ốm không nghỉ ngơi được tốt, xem ra sắc mặt không tốt lắm.
Phó Mịch đương nhiên để ý đến hành động của Tô Ly, giả vờ vô tình mà cố ý đi đến chỗ cậu.
“Sao vậy?”
Tô Ly nghe tiếng quay đầu, thì cảm nhận được cái gì đó ấm ấm trên trán mình.
Là mu bàn tay của Phó Mịch.
Tô Ly chợt sững người, anh hai à, anh đang làm gì thế?
Phó Mịch làm như không có gì mà thử độ nóng trên trán Tô Ly, dịu dàng hỏi: “Đã hết sốt chưa?”
“Chắc là rồi.”
Tô Ly vô thức trả lời xong mới thấy có gì đấy không đúng.
Bọn họ thân đến thế hả?
Phó Mịch bỏ tay ra, sau khi nhìn Tô Ly, lại làm như không có gì xảy ra, đi đến chỗ của mình, ngồi xuống bắt đầu hóa trang.
Không khí xung quanh yên lặng hai phút, mọi người đều cảm thấy hình như mình đã biết được chuyện gì không nên biết rồi.
Nhưng mọi người cũng đều ngầm hiểu không được nói gì, ngay cả liếc mắt qua lại cũng không có, nhất thời cả phòng trang điểm yên lặng đến mức chỉ nghe thấy tiếng bông trang điểm vỗ lên da.
Tô Ly cũng cảm nhận được không khí kỳ lạ này.
Cậu mở miệng mấy lần cũng không biết nên giải thích từ đâu, hơn nữa trên trán vẫn còn lưu lại cảm xúc ấm áp không thôi, chỉ là ấm áp này sau một lúc thì đã biến thành càng lúc càng nóng nực, hun cậu đến mức cả người đều cảm thấy khó chịu.
Thoáng nhìn sang Trịnh Thi Dật bên cạnh, Tô Ly phát hiện ra cô đang dùng ánh mắt nghi ngờ để nhìn mình, rõ là cô đang rất nghi ngờ mấy lời cậu vừa nói.
Cậu nói thế này là không thân?
Không thân mà hắn biết cậu ốm hả?
Không thân mà hắn có thể đặt tay trực tiếp lên đầu cậu?
Lừa đảo à!
Không phải, tôi không có, đừng nói nhảm!
Trong lòng Tô Ly điên cuồng phủ nhận ba câu liền.
Nhưng chẳng có tác dụng gì.
Động tác của Phó Mịch nhanh thoăn thoắt mạnh như hổ, không kịp để người khác có cơ hội phản ứng lại.
Đến cả Lê Hựu Nam cũng bị dọa sợ đến một lúc cũng chưa hoàn hồn lại, chỉ chăm chăm nhìn Tô Ly không rời.
Xem ra phải nghĩ lại tầm quan trọng của đứa nhóc này trong lòng Phó Mịch rồi, ban đầu chỉ là có thiện cảm, nhưng thủ đoạn này của Phó Mịch cũng gần như là sói hoang đang đánh giấu địa bàn.
Ít nhất thì trong mắt những người trong tổ hóa trang, Tô Ly đã bị dán một cãi nhãn là của [Phó Mịch].
Nhưng nếu như vậy, mọi người cũng sẽ nể mặt Phó Mịch mà đối xử tốt với cậu hơn một chút, ngược lại cũng không hẳn là chuyện xấu.
Lê Hựu Nam khẽ lắc đầu, sau này ai nói Phó Mịch dịu dàng hiền lành thì chắc sẽ chẳng có ai tin nữa.
Ăn giấm bất chấp thế này, đúng là không thèm nói lý mà!
Lúc đợi ở phim trường, Tô Ly mất cả ngày mới khiến cho Trịnh Thi Dật tin là cậu căn bản là không thân với Phó Mịch, thậm chí còn lấy điện thoại của mình mở bạn bè trên wechat cho cô xem.
Sau khi Trịnh Thi Dật xác nhận xong thì càng cảm thấy kỳ lạ hơn
“Nếu không thân, thì sao anh ấy lại quan tâm cậu thế?”
Chuyện này thì Tô Ly không biết trả lời thế nào.
“Chắc chỉ là tình cảm động nghiệp đơn thuần thôi, dù sao thì nếu như tôi bị bệnh thật thì sẽ ảnh hưởng đến tiến độ của mọi người.
Trịnh Thi Dật còn cảm thấy có chút kỳ lạ, nhưng nghĩ cả ngày cũng không nghĩ ra được lý do hợp lý nào, chỉ có thể cho là Phó Mịch là người tốt, tự mình phát cho hắn một cái thẻ người tốt.
Nhưng mà Trịnh Thi Dật quan tâm Phó Mịch thái quá, lại khiến Tô Ly không khỏi nghĩ đến bức ảnh trong điện thoại của cô.
Chắc là vì thích Phó Mịch chăng?
Đây không phải là lần đầu tiên Tô Ly phát hiện manh mối.
Từ trước khi khai máy bốn người họ cùng nhau đi ăn cơm, đến khi Lâm Tiêu Văn đến đoàn phim làm khách mời, cả lần này nữa.
Thật ra thì biểu hiện của Trịnh Thi Dật cũng khá rõ ràng rồi.
Tô Ly cẩn thận suy ngẫm lại, hai người này cũng khá hợp nhau đấy.
Phó Mịch cao to đẹp trai, là người vui vẻ hào phóng, Trịnh Thi Dật xinh đẹp cao quý, tính tình ngay thẳng rộng dãi.
Vấn đề duy nhất là độ xứng đôi cung hoàng đạo của hai người quá thấp.
Nhưng cái này không quan trọng!
Quan trọng là cậu đã biết chắc Trịnh Thi Dật có cảm tình với Phó Mịch, nên là chuyện này cũng coi như thành công được một nửa rồi!
Như đã nói, nữ theo đuổi nam cách một tầng rèm thưa.
Huống hồ Trịnh Thi Dật còn đúng với những tiêu chuẩn chọn bạn đời của Phó Mịch, da trắng xinh đẹp mắt to, dịu dàng lại còn thiện lương, hắn không thể nào không thích được!
CP này tui đu chắc luôn rồi!
-
Hôm nay quay phim vô cùng suôn sẻ.
Sau khi Lê Hựu Nam trở về, các cảnh quay đều về đúng nhịp điệu, mặc dù cái nắng vẫn rất gay gắt, nhưng chỉnh sửa lại những vị trí quay còn thiếu ngày hôm qua, tốc độ quay bù của đoàn phim cũng rất thuận lợi, ngay cả diễn viên quần chúng cũng rất ít NG.
Chuyện ngoài ý muốn duy nhất là lúc Phó Mịch chuyển cảnh đi ngang qua thị trấn, thì gây ra xôn xao không nhỏ.
Mặc dù các diễn viên quần chúng gặp nhiều biết nhiều, số minh tinh lớn nhỏ họ từng gặp không phải một trăm thì cũng tám mươi.
Nhưng họ lại bất lực trước sức hút quá lớn của Phó Mịch, chỉ đi qua thôi, cũng khiến mọi người liên tục quay đầu ngoái nhìn, nhân viên công tác cũng phải hô khản cả cổ mới tạm ổn định được tình hình.
Phó Mịch cố tránh camera, đi từ bên cạnh mái hiên qua, cũng không quên ngẩng đầu liếc nhìn Tô Ly đang treo trên nóc nhà.
Dường như những ồn ào hỗn loạn bên dưới đều không liên quan đến cậu, chỉ chuyên tâm luyện tập động tác của mình với chỉ đạo võ thuật, làm quen với quỹ đạo ống kính lặp đi lặp lại, ánh mặt trời vừa chói lại vừa nóng khiến mặt cậu trắng đến mức gần như trong suốt.
Tô Ly cảm nhận được có người nhìn mình từ bên dưới một cách vi diệu, không ngờ là Phó Mịch.
Cậu ngờ hoặc định hỏi lại, thì bỗng có thứ gì đó lướt qua mắt cậu, rồi vội vàng biến mất
Vừa nghiêng đầu cậu đã nhìn thấy Trịnh Thi Dật đứng ven đường, cô đứng cách một đám người ầm ĩ, không hề chớp mắt mà nhìn theo Phó Mịch chào Lê Hựu Nam khi đi dưới mái hiên.
Tô Ly nhìn từ trên cao xuống, dùng đôi mắt sáng nhìn rõ ràng kỹ càng chân thật.
Mặc dù mọi người đều đang nhìn Phó Mịch, nhưng Trịnh tiểu thư này, cô có thể tém tém nụ cười lại được không?
Thiết lập ngự tỷ cao lãnh sắp bị phá nát rồi, em nhìn cũng thấy lo cho chị đấy!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.