Việt Nam nhe răng mắng, đáp lại cậu chính là người anh em nhỏ bé của mình bị đe dọa.
Việt Nam mồ hôi tuôn như suối: "..." Có gì thì từ từ nói chàng trai, đừng manh động!!!!
"Ngươi rốt cuộc là ai? Do ai phái tới?" Nazi áp sát vào tai cậu, lạnh lùng nói.
Duma có mỗi câu này mi hỏi lắm thế!
"Umhhhh không do ai phái tới cả." Việt Nam ậm ừ rụt rụt chân, trả lời
"Vậy tên của ngươi?" Gã hỏi tiếp.
"Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam. Gọi là Việt Nam là được rồi." Việt Nam bĩu môi trả lời, trong lòng thầm nghĩ.
Lúc này đã làm gì có Việt Nam Dân chủ Cộng hòa, thách có thằng nào biết được Cộng hòa Xã hội chủ nghĩa Việt Nam đấy!
"Việt...Nam?" Nazi nhíu mày, lục lọi trong trí nhớ thì chẳng có ấn tượng nào cả.
"Ông không biết cũng phải, lúc này cũng chẳng ai biết được tôi." Việt Nam không cần nhìn cũng biết Nazi đang suy nghĩ vấn đề gì, cậu khó chịu cựa quậy, thấy chẳng làm được gì Nazi liền khóc ròng trong lòng..
Cậu hận!
"Ngươi...rất thích hợp." Sau một hồi lâu, gã Phát Xít bỗng nở nụ cười, trầm giọng nói.
"Hợp cái gì?" Việt Nam khó hiểu hỏi lại. Ai ngờ sau đó người bị lật lại, mặt đối mặt với Nazi, hai tay bị tóm đặt trên đỉnh đầu, cậu hoang mang nhìn gã.
"Phục tùng ta, Việt Nam." Nazi chăm chú nhìn biểu cảm trên mặt Việt Nam, đồng thời ghi nhớ gương mặt cậu.
Dù sao gương mặt này đỏ như màu đỏ khốn kiếp của tên Soviet đó vậy, đặc biệt cực kỳ.
Việt Nam nghe xong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/countryhuman-vietnam-harem-xuyen-vao-sach-biet-lam-sao/177643/chuong-9.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.