Tên học trưởng kia sau khi tỉnh rượu liền hướng ta rối rít xin lỗi, ta mở to mắt trừng anh ta. Đến độ người tiếp nhận như anh ta vừa bị quét qua đã cảm thấy chột dạ. Anh ta ôm nước mắt nói:" Cậu cũng hiểu ta say quá mới nói những lời đó mà! ". 
Được rồi, ta cũng thừa nhận chuyện này chẳng có gì to tát, bây giờ nói đến thì có thể làm gì được anh ta? Nghĩ nghĩ một lát ta đành khoan hồng mà khoát tay, mặc kệ anh ta mà trở về trường viết luận văn của mình. Viết được phân nửa liền không có tâm tình, ta đành lôi ra số tiền tiết kiệm của mình kiểm kê một chút. 
Nói về tiền thì số tiền của Việt đại lão gia cấp ta chưa từng nhìn qua nó một lần. Vì khi ta hợp tác làm ăn với đàn anh khóa trên, số tiền lãi cũng có thể sử dụng linh hoạt... đủ để duy trì trong vòng một năm. 
Nếu nói không muốn đi du học chính là tự dối mình, dối người. Cơ hội đến tay, có ai mà lại không muốn nắm bắt. Nhưng nghĩ đến việc bốn năm trước ta đã bỏ lại đứa trẻ kia, hiện tại lại muốn bỏ thêm một lần nữa... ta thật sự không đành lòng, cũng không tránh khỏi việc đứa trẻ kia cũng đau lòng. 
Hai ngày sau, ta nhận được cuộc gọi của Việt đại lão gia. Một người bận rộn như ông, hằng ngày lo dạy dỗ đích tôn nối nghiệp, lo cả việc của tập đoàn lại có thời gian gọi cho ta thật là một việc hiếm thấy. 
Khi ta nhấc máy, ông ấy ở 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cot-nhuc-ket-than/1061881/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.