Tiểu Thất vốn không nhiều lời, nếu người khác khôngchủ động trước thì anh tuyệt đối không mở miệng, kiếm chuyện làm quà, riêng HànTú là trường hợp ngoại lệ. Tiếc là sau khi vì anh mà xảy ra “tranh chấp” vớiSam Sam, Hàn Tú càng chẳng thèm để ý đến anh, nhìn thấy anh thì chỉ lườm mộtcái rồi bỏ đi.
Chỉ có Hàn Tú đối xử với Tiểu Thất như vậy, còn mọingười trong công ty, từ già đến trẻ, ai cũng rất quý mến anh, bởi vì anh vừađẹp trai lại vừa ít nói. Tuy anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cảnh báo “Ngườilạ cấm lại gần!”, nhưng đối với các thím, các dì thích “tám” chuyện thì TiểuThất lại là một thính giả tuyệt vời. Không những thế, anh còn không bao giờ từchối bất cứ lời nhờ vả nào của đồng nghiệp. Vì vậy, tất cả mọi người đều thíchgọi anh là Tiểu Thất này, Tiểu Thất kia.
Hàng ngày, ở công ty, cái tên mà Hàn Tú nghe thấynhiều nhất chính là “Tiểu Thất”. Dần dần, cô nhận ra rằng ánh mắt của mìnhthường xuyên kiếm tìm hình bóng anh, để rồi lần nào cũng thất vọng vì anh đã rangoài phục vụ rồi. Khi lấy lại được hồn phách cũng là lúc cô vô cùng ảo não,sau đó lại tự dặn lòng rằng mình chỉ đang tận dụng anh, bởi vì anh kiếm đượcrất nhiều tiền cho cô.
Từ khi Tiểu Thất tới làm việc ở Đại Chúng, số lượngkhách hàng phục vụ tại gia đã tăng lên ba mươi phần trăm, trong đó, đại đa sốlà phụ nữ. Có lẽ họ đều bị thu hút bởi ngoại hình khôi ngô tuấn tú hoặc tínhcách lạnh lùng của anh. Đôi lúc,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/copy-moi-tinh-dau/135445/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.