Chương trước
Chương sau
Tiểu Thất vốn không nhiều lời, nếu người khác khôngchủ động trước thì anh tuyệt đối không mở miệng, kiếm chuyện làm quà, riêng HànTú là trường hợp ngoại lệ. Tiếc là sau khi vì anh mà xảy ra “tranh chấp” vớiSam Sam, Hàn Tú càng chẳng thèm để ý đến anh, nhìn thấy anh thì chỉ lườm mộtcái rồi bỏ đi.
Chỉ có Hàn Tú đối xử với Tiểu Thất như vậy, còn mọingười trong công ty, từ già đến trẻ, ai cũng rất quý mến anh, bởi vì anh vừađẹp trai lại vừa ít nói. Tuy anh luôn giữ vẻ mặt lạnh lùng như cảnh báo “Ngườilạ cấm lại gần!”, nhưng đối với các thím, các dì thích “tám” chuyện thì TiểuThất lại là một thính giả tuyệt vời. Không những thế, anh còn không bao giờ từchối bất cứ lời nhờ vả nào của đồng nghiệp. Vì vậy, tất cả mọi người đều thíchgọi anh là Tiểu Thất này, Tiểu Thất kia.
Hàng ngày, ở công ty, cái tên mà Hàn Tú nghe thấynhiều nhất chính là “Tiểu Thất”. Dần dần, cô nhận ra rằng ánh mắt của mìnhthường xuyên kiếm tìm hình bóng anh, để rồi lần nào cũng thất vọng vì anh đã rangoài phục vụ rồi. Khi lấy lại được hồn phách cũng là lúc cô vô cùng ảo não,sau đó lại tự dặn lòng rằng mình chỉ đang tận dụng anh, bởi vì anh kiếm đượcrất nhiều tiền cho cô.
Từ khi Tiểu Thất tới làm việc ở Đại Chúng, số lượngkhách hàng phục vụ tại gia đã tăng lên ba mươi phần trăm, trong đó, đại đa sốlà phụ nữ. Có lẽ họ đều bị thu hút bởi ngoại hình khôi ngô tuấn tú hoặc tínhcách lạnh lùng của anh. Đôi lúc, Hàn Tú cũng cảm thấy tội lỗi, nhưng vừa nhìnthấy mấy tờ tiền xanh xanh đỏ đỏ là mọi cảm giác tội lỗi trong cô tan ngay theomây gió. Cô phớt lờ chuyện lương tâm cắn rứt, tự nhủ rằng mình chẳng cần biếtmục đích thực sự của những người phụ nữ kia là gì hay anh phải làm việc vất vảra sao, có tiền mới là nhất!
Tuy nhiên, mỗi lần nhìn thấy đơn đặt hàng phục vụ tạigia ghi khách hàng là phụ nữ độc thân, còn chỉ đích danh anh đi làm việc, tráitim Hàn Tú lại vô cùng đau đớn, khó chịu. Cô chẳng biết mình bị làm sao nữa,ngày qua ngày sống trong những mâu thuẫn triền miên.
Điện thoại trên bàn làm việc bất ngờ đổ chuông.
Liếc qua màn hình hiển thị, cô thấy số điện thoại quenthuộc là Trần Mạnh Lễ. Hàn Tú mau chóng lấy lại thần trí, hít một hơi thật sâurồi nhấc điện thoại lên: “Xin chào!”
Đầu dây bên kia truyền đến một tiếng than khẽ: “Ây da,anh đã gọi điện thoại cho em không biết bao nhiêu lần mà em vẫn không nhớ sốđiện thoại của anh sao?”
“Thì ra là Trần tổng, thật ngại quá! Hôm nay có nhiềungười gọi đến tới mức tôi ong hết cả đầu nên không chú ý lắm”. Hàn Tú vừa ômđầu vừa trả lời.
“Gọi anh là Mạnh Lễ thì em sẽ bị mất một miếng thịtà?”. Giọng Trần Mạnh Lễ nghe hết sức ai oán.
Hàn Tú đột nhiên nghiêm giọng nói: “Tôi đã quen việcnào ra việc nấy rồi. Khi nói chuyện riêng tư, tôi không ngại gọi tên của anh.Trần Mạnh Lễ, Trần Mạnh Lễ, cái tên này nghe hay biết bao!”
Trần Mạnh Lễ khẽ cười: “Cảm ơn lời khen của em. Thựcra hôm nay, anh tìm em không phải để bàn việc công mà vì việc tư. Anh muốn nóilà anh đợi em mời anh một bữa cơm gần hai tháng nay rồi. Tóc trên đầu cũng sắpbạc trắng hết cả đấy!”
“Tôi nợ anh một bữa cơm từ lúc nào nhỉ?”. Hàn Tú vuốtvuốt tóc.
“Hàn Tú, em thật biết cách làm anh đau lòng đấy!”. Anhthan thở.
Phải nghĩ một lúc, Hàn Tú mới nhớ ra là Tiểu Thất lầnđầu tiên đi làm đã đắc tội Trần Mạnh Lợi rồi Trần Mạnh Lễ giải vây cho cô, sauđó, cô nói đùa là sẽ mời anh ăn cơm hộp. Hàn Tú đã quên béng mất chuyện này vìgần đây, cô mải sầu muộn vì gặp rắc rối trong mối quan hệ với Tiểu Thất. Côliếc qua cuốn lịch nhỏ đặt trên bàn, quả nhiên là đã gần hai tháng trôi qua.Thực ra không cần có sự việc trên, nếu muốn gần gũi với khách hàng hơn thì côcũng nên mời Trần Mạnh Lễ một bữa đàng hoàng.
Cô ngượng ngùng nói: “Thật ngại quá! Dạo này, tôi hơibận nên quên khuấy mất lời hứa với anh. Tối nay, anh có phải làm gì không? Chọnngày không bằng gặp ngày, nếu tối nay anh rảnh thì tôi sẽ mời anh một bữa. Anhthấy sao?”
Trần Mạnh Lễ nghiêm nghị nói: “Là cơm hộp à?”
Đến lượt Hàn Tú nghiêm mặt: “Hôm đó, tôi chỉ nói đùathôi mà. Nếu anh thực sự muốn ăn cơm hộp thì tôi cũng ngại, không dám mời anhđâu”. Với lại cô cũng chẳng biết làm.
Trần Mạnh Lễ cười: “Được thôi! Ăn gì là do anh chọnnhé!”
“Không thành vấn đề, cả món ăn lẫn thời gian và địađiểm đều do anh quyết định. Chọn xong thì nhắn tin vào di động cho tôi!”
“Được, vậy hẹn gặp em tối nay!”
“Ừm, tối nay gặp lại!”
Đặt điện thoại xuống, Hàn Tú thở phào nhẹ nhõm, ngảngười ra ghế. Tối nay, cô không cần bịa ra lí do để trốn ăn cơm cùng Tiểu Thấtrồi. Dù mỗi lần đối diện với anh, Hàn Tú đều cảm thấy trái tim mình loạn nhịp,nhưng việc phải tìm mọi cách để lảng tránh anh kiểu này còn khiến cô mệt mỏihơn.
Hết giờ làm, Hàn Tú liền lái xe đến thẳng nhà hàng SắcVị Thập Toàn mà Trần Mạnh Lễ đã đặt trước. Nhà hàng này được trang trí hết sứctrang nhã, xung quanh yên tĩnh vô cùng. Mỗi bàn ăn đặt ở một khu riêng biệt,trên bàn để một chiếc đèn bằng thủy tinh nho nhỏ rất đẹp cùng một chiếc bìnhmàu hồng nhạt, mấy chiếc ghế tựa bọc đệm màu đỏ nổi bật, tất cả khiến cho khôngkhí ở đây mang một vẻ đẹp độc đáo và sang trọng. Với cách bài trí đó, dù nhàhàng có đông khách đến mấy thì cũng không tạo cho ta cảm giác bàn bạc chuyệncông việc mà còn là điểm hẹn lí tưởng cho mấy đôi tình nhân.
Hàn Tú không hề bất ngờ về sự sắp đặt này. Nếu TrầnMạnh Lễ kéo cô đi ăn tôm cua hay mấy đồ ăn vặt ven đường thì mới là lạ đấy!
Lúc Hàn Tú đến gặp Trần Mạnh Lễ thì anh đã đợi hơn nửatiếng đồng hồ rồi. Vừa nhìn thấy cô, anh lập tức đứng dậy, kéo ghế ra cho cô.
“Cảm ơn anh!”. Hàn Tú ngồi xuống, nhã nhặn đáp.
“Em muốn ăn gì?”. Trần Mạnh Lễ đưa thực đơn cho cô.
“Câu này phải để tôi nói mới đúng. Tuy hôm nay tôimời, nhưng vẫn nên để anh làm chủ mới phải. Anh gọi đi!”. Hàn Tú đẩy thực đơnlại cho anh.
Trần Mạnh Lễ mỉm cười, ra hiệu cho nhân viên phục vụđến rồi gọi vài món đặc sản của nhà hàng. Sau đó, anh gập quyển thực đơn lại,lặng lẽ ngắm ly nước đang cầm trên tay.
Trong ấn tượng của Hàn Tú, Trần Mạnh Lễ là người cởimở, nhiệt tình, không hiểu sao hôm nay anh lại ít nói như thế, cho nên cô nhấtthời chưa thích ứng được. Nhưng dù sao, cô cũng là người mời ăn hôm nay nênkhông thể để không khí trầm lắng thế này được, nghĩ vậy, Hàn Tú bèn cầm ly nướclạnh ở trước mặt lên và nói: “Cảm ơn anh vì lần trước đã giải vây cho tôi.”
Trần Mạnh Lễ lắc nhẹ ly nước lạnh, nở một nụ cười đẹpmê hồn: “Anh đang chờ xem lúc nào em sẽ chủ động nói chuyện với anh, cuối cùngcũng đợi được, có điều ngay vào lúc anh đang hân hoan hi vọng em nói những lờithân mật thì mọi nhiệt thành trong anh lại bị dội một gáo nước lạnh bởi câu nóihết sức khách sáo của em.”
“Hả?”. Hàn Tú cảm thấy đầu mình đang bốc khói đenngòm. “Trước giờ, tôi hoàn toàn không biết anh cũng là một người yêu phim ảnhđấy!”
Trần Mạnh Lễ bật cười: “Trêu em tí cho vui thôi! Thỉnhthoảng nói năng hoa mĩ như trong phim một chút cho thoải mái, yêu đời hơn.”
“Hừm! Lẽ nào bây giờ, anh cảm thấy cuộc sống không tốtđẹp sao?”. Hàn Tú nhìn anh đầy nghi ngờ.
Không khí bỗng chốc trở nên vui vẻ hơn trước rấtnhiều. Mỗi lần có Hàn Tú ở bên cạnh, Trần Mạnh Lễ đều cảm thấy vô cùng thư tháitrong lòng.
Không lâu sau, món ăn được đưa lên, hai người vừa ănvừa nói chuyện rôm rả.
EC là một công ty sản xuất, phân phối đồ nội thất cóquy mô khá lớn, chủ yếu nhắm vào thị trường Âu Mỹ. Trần Mạnh Lễ vốn rất thíchthiết kế đồ chơi, nhưng mấy năm trước đã bị bố ép học ngành tài chính khô khan,vì Trần lão tiên sinh cho rằng chỉ có nắm rõ tình hình tài chính của công tythì mới có thể đưa ra những quyết định vào sách lược chuẩn xác tuyệt đối.
“Cho em xem bản vẽ của anh này!”. Trần Mạnh Lễ đưa mộttập giấy cho Hàn Tú. “Đây đều là những con búp bê do đích thân anh thiết kếđó!”
Nhìn những con búp bê đầu to được vẽ nắn nót từng nétbằng bút chì, Hàn Tú vô cùng ngạc nhiên. Bản thiết kế của anh rất tuyệt, mấycon búp bê này tuy hình dáng hơi kì lạ nhưng trông rất đáng yêu. Chúng vừa mangphong cách Âu Mỹ vừa có màu sắc Trung Hoa, trong số đó, có một con búp bê đượctạo hình như đạo sĩ Võ Đang, khiến cô rất thích thú.
“Nhà thiết kế Trần à, anh thực sự rất tài hoa đó!”. Côtán dương anh một cách chân thành.
“Cảm ơn em. Thực ra, anh rất muốn biến những bản thiếtkế này thành các sản phẩm thật, sản xuất chúng theo dây chuyền luôn.”
“Anh có thể đưa những bản thiết kế này cho bố anh xemmà! Hiện nay, cách trang trí nhà cửa không còn đơn giản như trước kia nữa, bổsung thêm những thứ ngộ nghĩnh như thế này không phải là một ý kiến tệ đâu.”
Trần Mạnh Lễ lắc đầu đầy tiếc nuối: “Bố anh khôngthích anh làm thiết kế. Nhiều năm trước, khi thấy anh vẽ những bức hình này ởnhà, ông đã tức tới mức đập nát cả máy tính. Ông cho rằng anh không có chí tiếnthủ, cả ngày chỉ biết đắm mình vào mấy thứ vớ vẩn.”
“Cá nhân tôi thấy những con búp bê này vô cùng dễthương, cả trẻ con lẫn người lớn đều sẽ rất thích chúng. Hay anh đem những bảnthiết kế này đến các công ty sản xuất đồ chơi xem sao? Giấu bố anh làm thử đi!”
“Thôi bỏ đi, có lẽ anh chỉ nên coi đó là sở thích thìhơn. Tặng mấy bức này cho em đấy!”. Trần Mạnh Lễ nói.
Hàn Tú ngây người ra: “Tặng cho tôi sao?”
“Ừ.”
“Anh tặng cho tôi rồi, nếu sau này, tôi đưa chúng chomột công ty đồ chơi nào đó sản xuất thì bao nhiêu tiền kiếm được, tôi sẽ nuốttrọn đấy!”
“Hừm”. Trần Mạnh Lễ cười, bảo: “Em đúng là… nói khôngquá ba câu đã bộc lộ ngay bản chất. Em mà bán được chúng thì tiền kiếm được sẽlà của em hết, anh chỉ cần em tặng cho anh một con búp bê thôi.”
“Nhất ngôn cửu đỉnh!”
Con người Trần Mạnh Lễ không những thú vị, hài hước màcòn vô cùng ga lăng. Lúc hóa đơn được đưa đến, Hàn Tú không cách nào nói lạiđược anh, cuối cùng người thanh toán vẫn là Trần Mạnh Lễ. Thực ra, lần nào điăn cùng nhau, anh cũng tranh trả tiền, khiến Hàn Tú không giữ lại được chút thểdiện nào. Trần Mạnh Lễ nói, bữa cơm này coi như anh mời để con búp bê do anhthiết kế sớm có mặt trên thị trường, lần sau sẽ đến lượt cô mời. Hàn Tú đâuphải là kẻ ngốc, cô thừa hiểu dụng ý của Trần Mạnh Lễ khi anh làm vậy. Biết thếnhưng cô khó lòng từ chối tấm thịnh tình của anh, càng không thể không nể mặtanh. Đành để lần sau vậy!
Trước lúc rời khỏi nhà hàng, Hàn Tú ngại ngùng nói vớiTrần Mạnh Lễ rằng cô muốn đi rửa tay. Mới được vài bước, cô bỗng thấy một dángngười không thể thân thuộc hơn đang ngồi gần đó. Cô khựng lại, toàn thân lậptức cứng đờ.
Đó chẳng phải là Tiểu Thất sao?
Hàn Tú tưởng mình bị hoa mắt nên cố căng mắt ra đểnhìn kĩ hơn. Mái tóc hơi dài rủ xuống trán, đôi môi mím chặt, chiếc cằm kiênnghị, tất cả đều vô cùng quen thuộc. Ngay cả khi mắt cô thực sự bị hoa thì chỉcần nhìn vào chiếc áo sơ mi trắng, kiểu dáng đơn giản mà anh ta đang mặc, cô đãcó thể khẳng định chắc chắn rằng mình không hề nhận nhầm người. Bởi vì đó làchiếc áo do chính cô mua cho Tiểu Thất ở quầy hàng khuyến mại trong siêu thị.Về mặt trang phục, trước nay, anh không bao giờ chê bai hay đòi hỏi, cô mua chobộ nào thì anh sẽ mặc bộ nấy.
Tại sao Tiểu Thất lại xuất hiện ở nơi này? Không phảichính anh đã nói rằng anh không muốn liên hệ với bất cứ người bạn cũ nào haysao? Vậy thì người phụ nữ mặc chiếc váy màu xanh lá cây nhạt đang ngồi đối diệnvới anh là ai cơ chứ?
(2)
Đó là một phụ nữ tầm ba mươi, bốn mươi tuổi, mái tócxoăn dài, khuôn mặt trang điểm vô cùng nhã nhặn, lộ rõ khí chất thanh tao.
Xem ra người đó đang rất vui vẻ, tươi cười nâng lyrượu lên, có ý muốn cụng ly cùng Tiểu Thất. Tiểu Thất cũng tỏ ra lịch sự, nhẹnhàng chạm ly với người phụ nữ kia, đôi môi mấp máy, không biết anh đang nóichuyện gì, chỉ thấy sau đó, nụ cười của người phụ nữ càng thêm rạng rỡ.
Hàn Tú cảm thấy trái tim mình lúc này như bị một vậtgì sắc nhọn đâm sâu vào, nỗi đau đớn nhanh chóng lan ra khắp cơ thể. Nhìn xem,anh chẳng cần nở nụ cười cũng có thể khiến người phụ nữ đó sung sướng đến vậy.Vậy mà suýt chút nữa cô đã quên mất Đường Trạch Tề vốn là con người như thếnào. Một cao thủ tình trường! Sự thật đã rành rành ra đấy, mặc dù đầu óc có vấnđề nhưng anh vẫn giống như trước kia, trẻ không tha, già không thương.
Cô thu ánh mắt lại, đang quay người để chuẩn bị đi vàophòng rửa tay thì Hàn Tú bị một nhân viên phục vị đâm sầm vào. Nước uống vàrượu còn thừa trong chỗ ly cốc đặt trên chiếc khay của anh nhân viên đó bắntung tóe lên trang phục của Hàn Tú rồi tất cả rơi hết xuống sàn, vỡ tan tành.
Hàn Tú khẽ kêu lên một tiếng.
Ánh mắt của tất cả mọi người trong nhà hàng đồng loạthướng về phía phát ra tiếng động. Hàn Tú lập tức trở thành tiêu điểm của sự chúý.
“Thật xin lỗi, xin lỗi vì tôi đã không cẩn thận, vaphải cô”. Người nhân viên phục vụ vừa rồi rối rít nói vừa rút khăn giấy ra, lauáo giúp cô.
Hàn Tú lắc khẽ người để vẩy những thứ còn đọng lạitrên váy đi. Giây phút này, cô chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi đây nên quay sangnói với người phục vụ: “Không sao đâu, là do tôi bất cẩn thôi”, rồi không đợianh ta nói thêm tiếng nào, cô đã cúi đầu thật thấp, đi thẳng vào phòng rửa tay.
Cách đó không xa, có một người lặng lẽ dõi theo dángngười bước đi như chạy của cô rồi nhấc ly rượu nho lên uống.
Hàn Tú định dùng nước để gột sạch chỗ đồ uống vừa đổlên người, nhưng khi cúi xuống, cô trông thấy một vết dài màu đỏ do rượu vanggây ra ở giữa chiếc váy. Chiếc váy này coi như hỏng.
Hai tay chống lên bồn rửa, nhìn vào khuôn mặt cau cócủa mình trong gương, cô cảm thấy cổ họng mình đang tắc nghẹn đến mức không thểthốt nên lời, nỗi phiền muộn lại trào dâng trong lòng.
Không biết vì lí do gì mà gần đây, cứ nghĩ đến TiểuThất là đầu óc cô lại ong lên, vừa nãy cũng thế, khi bất ngờ nhìn thấy anh, côlại thiếu tỉnh táo đến mức va vào nhân viên phục vụ, tự chuốc lấy rắc rối chomình.
Tan ca xong, anh làm những chuyện gì, rõ ràng chúngchẳng hề liên quan đến cô. Anh đi lại cùng ai, kết bạn với ai, đúng ra cô chẳngnên quan tâm. Anh đến những nhà hàng sang trọng, “câu” mấy người phụ nữ giàu cóthì đã sao? Anh cũng chẳng có nghĩa vụ phải ngày ngày nấu ăn, hầu hạ một ngườivừa là bà chủ vừa là chủ nhà như cô. Vậy mà cô lại hành xử như một kẻ thấtthần, làm cho mọi thứ trở nên hỗn loạn rồi rời khỏi đó theo một cách không thểnào ngớ ngẩn hơn.
Hàn Tú tự cười nhạo chính mình rồi chợt nhận ra, đã từrất lâu rồi, cô không còn điên rồ đến mức đáng thương như thế này. Cô rửa sạchtay rồi day day thái dương, sau đó để tay ra sau đầu, đứng ngây người trướcchiếc gương lớn.
Đột nhiên, Hàn Tú nghe thấy tiếng gõ cửa, tiếp đó làgiọng Trần Mạnh Lễ: “Hàn Tú, em không sao chứ?”
Cô nhanh chóng bước đến, mở cửa ra. Trần Mạnh Lễ đangđứng bên ngoài, cau mày nhìn Hàn Tú, thấy chiếc váy của cô bị bẩn liền nói:“Thật ngại quá! Mời em ăn được một bữa mà lại làm hỏng cả chiếc váy của emrồi.”
Hàn Tú xua xua tay: “Không phải lỗi của anh, đấy là dotôi bất cẩn quá thôi.”
“Hay là chúng ta đến cửa hàng để mua một chiếc váykhác cho em nhé!”
“Không cần đâu, chỉ là một chiếc váy thôi mà. Chẳngsao cả.”
“Vậy chúng ta đi thôi!”. Trần Mạnh Lễ lịch lãm nghiêngngười cho cô bước qua.
Lúc quay trở ra phòng ăn, Hàn Tú cố ý đi bên trái củaTrần Mạnh Lễ để tránh nhìn về phía Tiểu Thất.
Vô tình trông thấy Tiểu Thất trong nhà hàng, Trần MạnhLễ hơi ngạc nhiên, liền dừng bước, quay sang hỏi Hàn Tú: “Hàn Tú này, vị tiênsinh đang ngồi đằng kia trông quen quen, có phải là nhân viên mới đến công tyem tháng trước không?”
Hàn Tú liếc sang phía đó rồi gật đầu: “Hình như thế.”
“Sao cậu ta lại có mặt ở đây nhỉ? Người phụ nữ ngồiđối diện trông cũng rất quen, hình như là giám đốc điều hành của một hãng mĩphẩm. Tại sao hai người bọn họ lại quen biết nhau nhỉ?”
Khóe miệng Hàn Tú khẽ giật giật: “Anh lắm chuyện quáđấy! Hết giờ làm, nhân viên thích đi đâu, làm gì là quyền của người ta, chúngta sao có thể quản lí cuộc sống riêng tư của họ chứ? Nếu anh hiếu kì thì ngàymai nhờ mấy người anh quen trong giới báo chí nghe ngóng thử xem!”
Nói xong, cô nhanh chóng bước ra khỏi nhà hàng, bỏ lạiTrần Mạnh Lễ ở phía sau, không biết rằng anh thoáng nghiêm mặt lại.
Tiểu Thất nhìn Trần Mạnh Lễ, hai người cùng khẽ gậtđầu để chào nhau.
Mãi cho tới khi bóng của hai người đó biến mất hẳnkhỏi nhà hàng, Tiểu Thất mới thu lại ánh mắt, cầm cốc rượu trong tay, cúi đầuim lặng.
Ngồi đối diện với anh, Alice mỉm cười, nhẹ nhàng hỏi:“Cô ấy là bạn gái của cậu à?”
Tiểu Thất không nói gì, chỉ lặng lẽ uống hết ly rượunày rồi lại rót đầy một ly khác, uống như điên như dại.
Thấy thế, Alice bất giác mỉm cười, vừa lắc ly rượu vừanói: “Cậu uống rượu kiểu này, làm lãng phí rượu ngon là chuyện nhỏ, nhưng uốngsay lại là chuyện lớn. Tôi không đưa cậu về nhà được đâu.”
“Tôi tự biết đường về nhà, không cần chị phải đưa về”.Tiểu Thất đáp.
Alice vẫn giữ nụ cười mỉm trên môi: “Xem ra cậu rấtthích cô gái đó, tôi đoán cô ấy chính là người khiến cậu nói chỉ muốn làm việcở công ty vệ sinh, không nỡ rời đi.”
Tiểu Thất ngây người ra, lặng nhìn ly rượu đang cầmtrong tay, ánh sáng từ chiếc đèn chùm trên trần nhà chiếu vào khiến chỗ rượuvang trong ly rực rỡ lên một màu đỏ như ngọc, đẹp một cách mê hồn.
Đặt ly xuống bàn, anh nói: “Thành thật xin lỗi chị,tôi muốn về sớm một chút.”
Alice nghiêng nghiêng đầu, cười nói: “Được, cậu về đi!Tôi sẽ thu xếp chuyện hợp đồng giữa cậu và công ty B&G chúng tôi, còn vềviệc đến B&G làm việc, tôi khuyên cậu nên suy nghĩ thật kĩ rồi mới trả lờichúng tôi. Tôi vẫn hi vọng cậu sẽ đảm nhiệm vị trí quản lý tổ Nghiên cứu, Sángtạo và Phát triển sản phẩm mới ở B&G. Cậu còn rất trẻ, phải mạnh dạn tiếnvề phía trước. Nếu cậu vẫn kiên quyết chọn công việc vệ sinh thì tôi sẽ khôngép cậu, nhưng thực sự tôi cảm thấy đáng tiếc, tôi nhận thấy cậu rất thích côgái vừa rồi, nếu chỉ là một nhân viên vệ sinh mà cậu muốn có một tình yêu tươiđẹp, xây dựng gia đình nhỏ của riêng mình thì sẽ rất vất vả và khó khăn. Hãysuy nghĩ kĩ về lời đề nghị của tôi! Còn về mặt đãi ngộ, cậu có yêu cầu gì thìcứ nói, công ty B&G chúng tôi tuyệt đối không bao giờ bạc đãi những nhântài như cậu, phần trăm từ lợi tức của sản phẩm mới cũng không trả thiếu cậu mộtđồng.”
“Cảm ơn thịnh tình tiếp đãi của chị hôm nay, tôi xinphép đi trước đây”. Tiểu Thất gật đầu lịch lãm chào Alice rồi rời khỏi nhàhàng.
Alice rất thích cậu thanh niên này, cậu ấy không nhiềulời, cương nghị, lại tài năng, nếu chỉ nhìn qua thì có thể tưởng là ngốc nghếchnhưng thực ra, cậu ấy rất thông minh, sáng ý. Công ty mĩ phẩm của Alice tuy đãcó một số sản phẩm chủ đạo, nhưng vẫn cần những sản phẩm mới.
Trong một lần Tiểu Thất đến làm vệ sinh ở nhà Alice,chị chẳng may bị bỏng. Ngay chiều hôm ấy, cậu ấy đưa cho chị một bát thuốc caovừa hôi vừa đen, ban đầu, chị còn bán tín bán nghi, không dám sử dụng, nhưngsau đó, chị quyết định tin cậu một lần. Kết quả thật bất ngờ, mới dùng sangngày thứ hai, vết bỏng của Alice đã chuyển biến rất tốt, chưa đến một tuần, chịngạc nhiên khi thấy phần da ấy đã khỏi hoàn toàn, không những thế còn không đểlại sẹo. Điều khiến chị kinh ngạc hơn cả là thứ thuốc đó do đích thân Tiểu Thấtđiều chế ra. Cậu ấy nói loại thuốc này có tác dụng dưỡng ẩm, làm mềm da, chốnglão hóa…
Lần bị bỏng này không chỉ giúp Alice phát hiện ra mộtsản phẩm làm đẹp mới cho công ty mà còn cả một nhân tài. Dù bằng cách nào đichăng nữa, chị cũng phải lôi kéo bằng được Tiểu Thất về dưới trướng của mình.Chị không thể để Tiểu Thất làm một nhân viên vệ sinh cho lãng phí tài năngđược!
Bên dưới nhà hàng Sắc Vị Thập Toàn là khu trung tâmthương mại. Trần Mạnh Lệ đang đi đằng trước bỗng đứng khựng lại, quay sang kéotay Hàn Tú – người từ lúc ra khỏi nhà hàng vẫn thất thần cho đến bây giờ - vàocửa hàng thời trang nữ, kiên quyết mua cho cô một chiếc váy mới.
Hàn Tú không địch lại được Trần Mạnh Lệ, càng khôngmuốn hai người lôi lôi kéo nhau ở nơi công cộng nên đành theo anh đi vào cửahàng. Trần Mạnh Lệ gọi nhân viên bán hàng tới, bảo cô ấy lấy những sản phẩm mớira rồi đưa hết cho Hàn Tú, bắt cô đi vào phòng thay đồ.
Nhìn mấy bộ váy đang cầm trong tay, Hàn Tú bất giácnhớ tới những lần cùng Tiểu Thất đi siêu thị. Từ hồi ở với cô, anh chưa bao giờđược tự chọn quần áo cho mình, lần nào cũng do cô ướm mấy bộ quần áo lên ngườianh rồi bảo anh vào phòng thay đồ. Tiểu Thất là một “giá treo áo” bẩm sinh, mặccho màu sắc của bộ quần áo đó có xấu đến mức nào, khi được khoác lên người anh,chúng lại mang một vẻ đẹp rất riêng. Dần dần, Hàn Tú nhận ra cô rất thích đượcnhìn thấy anh bước ra từ phòng thay đồ. Vậy nên, để thỏa mãn ý thích của mình,cô thường đưa cho anh cả một mớ quần áo để anh thay một thể. Nhìn mặt Tiểu Thấtlúc đó, Hàn Tú biết là anh không hề thích làm việc này. Thế nhưng anh chẳng baogiờ phản đối, cũng không ngại phiền phức, mệt mỏi, thử từng bộ từng bộ rồi bướcra trước mặt cô hết lần này đến lần khác. Cuối cùng cô sẽ chọn bộ quần áo nhìnđẹp nhất mà giá lại rẻ nhất trong tất cả số quần áo đó để mua cho anh. Chiếc áosơ mi trắng anh mặc khi nãy cũng thế, vừa đẹp vừa rẻ.
“Hàn Tú, em sao vậy?” Giọng nói của Trần Mạnh Lệ cắtngang dòng suy nghĩ của cô
Đang yên đang lành sao tự nhiên cô lại nhớ đến TiểuThất chứ?
Đưa tay ấn nhẹ vào thái dương, cô nói với vẻ áy náy.“Thật ngại quá, đầu tôi hơi đau, tôi muốn về nhà nghỉ ngơi. Cảm ơn anh nhiều,tôi về trước đây.”
Nói xong, cô trả toàn bộ váy áo cho cô nhân viên rồiđi ra khỏi cửa hàng, chẳng quay đầu lấy một lần.
Vửa bước ra khỏi trung tâm thương mại, Hàn Tú lập tứcbị những luồng khí nóng bủa vây lấy, gần như chẳng còn thở được. Mãi tới khingồi vào trong xe, bật điều hòa lên, cô mới cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút. Côkhởi động xe rồi nhanh chóng rời khỏi nơi khiến mình ngột ngạt này.
(3)
Hàn Tú vừa mò mẫm tìm chìa khóa vừa định đưa tay ấncông tắc để bật đèn hành lang thì đúng lúc ấy, đèn vụt sáng. Trông thấy mộtngười đang ngồi ở trên cầu thang bộ ở gần cửa nhà mình, cô giật mình hoảng hốt,chùm chìa khóa trong tay rơi “xoảng” xuống đất.
“Sao anh không vào nhà mà ngồi đây hả? Suýt chút tôibị anh dọa cho chết khiếp đấy!”. Cô vừa vỗ vỗ lên ngực vừa cau mày nhăn nhónói.
“Tôi quên mang theo chìa khóa”, Tiểu Thất từ từ đứngdậy.
Có là vì men rượu nên hai má anh hơi đỏ. Một làn nướcấm đột nhiên xuất hiện khiến Hàn Tú cảm thấy như bị bỏng vậy, cô rụt ngay taylại rồi lùi về phía sau một bước, sau đó mím môi, trợn mắt nhìn anh.
Tiểu Thất ngây người vài giây rồi nhặt chùm chìa khóalên, nhưng không đi mở cửa, cũng chẳng đưa nó cho Hàn Tú mà bình thản nhìnthẳng vào cô.
Bỗng nhiên đèn hành lang tắt phụt, khoảng khắc ấy,thời gian dường như ngưng đọng.
Không biết bao lâu sau, Hàn Tú mới lần tay tới chỗcông tắc rồi ấn nút, ánh đèn sáng rực cả hành lang nhỏ hẹp.
“Anh…đưa chìa khóa cho tôi được không?”. Giọng nóidường như chẳng còn là của cô nữa.
“Em đang lãng tránh tôi?”. Bỏ ngoài tai lời nói củaHàn Tú, Tiểu Thất nhìn cô bằng ánh mắt mơ màng.
Hàn Tú ngây người ra, sau đó mím chặt môi, cúi đầunói: “Tại sao tôi phải lãng tránh anh chứ?”
Tiểu Thất tiến về phía trước một bước, cô cũng lùi vềsau một bước. Tiểu Thất tiếp tục tiến thêm một bước, cô cũng lùi lại một bướcnữa. Hàn Tú chẳng biết vì sao lúc này, trái tim mình lại đập loạn xạ như vậy.Được vài bước, Hàn Tú đã bị ép sát tới tường.
Đúng lúc ấy, đèn lại tắt lần nữa, cô hoảng loạn, khôngngừng quờ quạng tay tìm công tắc. Cô không chịu nổi bóng tối, càng không chịunổi khoảnh khắc chỉ có hai người trong không gian chật hẹp như thế này.
“Điều em nói có phải là thật không?” Nếu không phải emđang lãng tránh tôi thì tại sao bây giờ, em không dám nhìn vào mắt tôi? Saophải lùi về phía sau? Sao ngày nào cũng đi sớm về muộn? Sao phải lôi bằng đượcSam Sam đến ăn tối cùng? Sao cứ nhìn thấy tôi, em lại giả vờ như không thấy,cũng giống như chuyện tối nay vậy?” Tiểu Thất hỏi liền một hơi, giọng nói vẫnbịnh thản như thường ngày, nhưng sự tức giận trên khuôn mặt thì đúng là xưa nayhiếm gặp.
Không muốn bóng tối làm Hàn Tú bị phân tâm, anh đưatay ra, định bật đèn lên nhưng lại một lần nữa chạm vào tay cô, bèn lập tức nắmchặt lấy nó.
Hàn Tú giật mình, rụt ngay tay lại, thân người bỗngcứng đờ. Cô ngước mắt lên, hơi thở ấm nóng của anh phả vào mặt cô từng đợt,từng đợt một, mùi rượu thoang thoảng trước mũi cô, trong đầu Hàn Tú bất giáchiện lên cảnh tượng trong nhà hàng khi nãy: Anh lắc nhẹ ly rượu vang, tròchuyện cùng người phụ nữ ngồi đối diện với vẻ an nhiên, tự tại.
“Bây giờ, tôi không phải lo anh gây ra phiền phức nhưtrước kia nữa nên mới đi sớm về muộn. Khi anh chưa tới ở cùng, Sam Sam đãthường xuyên tới nhà tôi, nhiều lúc còn ngủ lại nữa, có gì kì lạ đâu! Nguyênnhân khiến cô ấy thường xuyên đến đây ăn cơm ấy hả, câu này phải để tôi hỏi anhmới đúng chứ! Không phải anh rõ hơn tôi sao? Tôi không hề giả vờ không nhìnthấy anh. Anh hẹn hò cùng người phụ nữ khác còn mong tôi có phản ứng thế nào?Đi lại gần rồi chào hỏi: “Tôi là bà chủ kiêm chủ nhà của Tiểu Thất, xin hãychiếu cố sao!” Tôi đâu có bị thần kinh, anh đi lại, gặp mặt, hẹn hò với ai thìliên quan gì đến tôi chứ?”. Hàn Tú nói lớn như muốn trút bỏ mọi tức tối, bựcdọc trong lòng ra ngoài.
Thì ra là bà chủ kiêm chủ nhà, đúng vậy, Tiểu Thất gầnnhư quên mất chuyện này. Anh muốn cô có phản ứng thế nào chứ? Vốn dĩ anh đâuthuộc về nơi này, sớm muộn gì cũng có ngày phải rời khỏi đây. Vậy mà anh lạithấp thỏm chờ đợi, mong cô nói điều gì đó không giống những gì anh vừa đượcnghe…
“Tôi và chị Alice không phải đang hẹn hò, chúng tôitới để bàn về hợp đồng. Tôi định bán thứ thuốc cao mà em bảo vừa đen vừa hôicho chị ấy. Chị ấy làm trong ngành mĩ phẩm, không phải thứ mà phụ nữ bọn em yêunhất là mĩ phẩm sao?”. Anh đưa tay vuốt nhẹ vạt tóc đang buông xõa trước tráncô rồi nói: “Em biết không, giọng nói càng lớn càng biểu hiện tâm trạng bất anvà đang cố tình che dấu một điều gì đó.”
Thì ra anh gặp người phụ nữ đó để bàn về việc bán sảnphẩm.
Trái tim Hàn Tú thoáng rung động.
Cô đang che giấu điều gì sao? Không hề, không hề…
Sau lưng là tường, không còn lối thoát nào khác, málại bị Tiểu Thất chạm nhẹ, Hàn Tú gần như đứng không vững. Nhìn vào đôi mắt đenláy, sâu thẳm của anh, Hàn Tú tưởng như mình rơi xuống một chiếc động khôngđáy.
Khẽ khàng như một cánh bướm, ngón tay của anh vuốt từmá lên đôi mắt, hàng lông mày rồi kéo xuống chiếc mũi xinh xinh của cô, cuốicùng, dừng lại nơi đôi môi đỏ thắm nhè nhẹ mơn man.
Hàn Tú như bị thôi miên, đờ đẫn nhìn vào đôi mắt rựccháy của anh. Đúng khoảng khắc ấy, bờ môi của anh đã in dấu xuống.
Đầu cô lúc này hoàn toàn trống rỗng, toàn bộ không khítrong khoang miệng bỗng chốc bị đoạt hết, thay vào đó là mùi hương của rượu nhènhẹ, thoang thoảng. Lưng bị ép chặt vào tường, đôi tay vừa định đưa ra đánhngười trước mặt đã lập tức bị anh tóm gọn.
Hai tay giao nhau, giữa lòng bàn tay là chùm chìakhóa.
Có câu “một lần thì lạ, hai lần thành quen”. Nụ hôncủa anh đã tiến bộ hơn so với lần trước, nhưng vẫn mang chút hoang dại. Cho dùHàn Tú có phản kháng thế nào thì cũng không thể thoát khỏi sự kìm kẹp của anh.Cô đành từ bỏ việc giãy dụa, nhưng lần này, cô quyết không để anh muốn làm gìthì làm nữa. Từ thế bị động chuyển sang thế chủ động, Hàn Tú cuồng nhiệt đáplại nụ hôn của anh, chỉ để dạy anh biết thế nào là một nụ hôn thực sự. Cái tênngốc này, lần trước, hắn hôn cô mạnh đến mức môi cô sưng vêu lên, hai ngày saumới bình thường trở lại, vậy mà hắn không biết rút kinh nghiệm cho lần này gìcả. Nếu đã không thể thoát khỏi tình cảnh bị “cưỡng hôn” thì cô sẽ không camnguyện để mình bị giày vò thêm lần nữa mà phải biến thành một nó thành một kiểuthưởng thức mới được.
Tiểu Thất không khỏi ngạc nhiên trước sự thay đổi củaHàn Tú, cô giống như một ngọn lửa, nhẹ nhàng làm anh bùng cháy. Nhưng khả nănglĩnh hội của anh vốn rất cao, không cần phải chỉ dẫn thêm lần nào nữa, anh hoàntoàn làm chủ được thế cuộc. Anh hít một hơi dài, từ từ buông tay Hàn Tú ra rồiôm chặt cô vào lòng, đôi môi vẫn quấn quýt không rời môi cô. Nụ hôn ngọt ngào,mãnh liệt như trân cuồng phong khiến cô không kịp đáp trả, chỉ có thể để mặccho anh “lộng hành”.
Chùm chìa khóa lại rơi xuống đất, tiếng động không hềnhỏ đó vẫn chẳng khiến ai chú ý. Trong hành lang chật hẹp, chỉ có hai người hônnhau thắm thiết mà thôi.
Không rõ thời gian đã qua bao lâu, cuối cùng đôi môianh cũng chịu rời khỏi môi cô, nếu không, e rằng anh sẽ ngạt thở mất. Hơi thởgấp gáp, Tiểu Thất nhẹ nhàng ôm cô vào lòng.
Hàn Tú còn hổn hển hơn cả anh, ngoan ngoãn ở trongvòng tay của Tiểu Thất, tham lam hít thở không khí thoáng đãng. Một lúc lâusau, cô mới đẩy anh ra rồi lần tay, bật công tắc đèn. Cô nhìn anh, tức giậnnói: “Tôi không cho phép anh làm như vậy nữa! Anh có biết hành động vừa rồi củaanh đồng nghĩa với việc gì không? Đó là quấy rối! Lần này, tôi bỏ qua cho anhvì đã uống say, nhưng nếu còn có lần thứ ba thì tôi..tôi sẽ không bao giờ thèmnhìn mặt anh nữa!”. Cô không biết phải cảnh cáo anh thế nào. Bảo rằng sẽ đuổianh đi sao? Trong sâu thẳm trái tim, cô có đôi chút không nỡ, nên đành nói làsẽ không thèm nhìn mặt anh nữa.
“Quấy rối”? Hàn Tú ghét anh tới mức đó sao? Lúc nãyanh còn nghĩ rằng sự đáp trả nồng nhiệt của cô thể hiện rằng cô cũng có đôichút rung động. Thì ra cô vẫn rất ghét anh.
Biết bao hi vọng hóa ra chỉ là ảo tưởng, Tiểu Thấttưởng như lồng ngực sắp vỡ tung ra. Cảm giác này còn thống khổ, đau đớn hơn gấpnhiều lần nỗi đau thể xác mà anh đã phải chịu đựng khi chạy trốn khỏi phòng thínghiệm.
Trách ai được khi anh đã không kiềm chế bản thân?
“Là do tôi uống say, thành thật xin lỗi, sau này, tôisẽ không bao giờ làm vậy với em nữa”. Đôi mắt tinh anh trong trẻo mọi khi bâygiờ tối sầm lại, anh cúi xuống nhặt chùm chìa khóa dưới đất lên rồi quay ngườiđi về phía cửa.
Thân hình cao lớn đã rời đi, cảm giác bị đè nén, bứcbí của Hàn Tú cũng theo đó mà biết mất.
Cô phải lập tức quay về phòng của mình để suy nghĩthật kĩ càng về tất cả, chuyện xảy ra khi nãy hoàn toàn nằm ngoài phạm vi củ lítrí. Hàn Tú không muốn nhìn anh thêm một phút giây nào nữa bởi cô biết rằng,nếu cứ tiếp tục như vậy, chắc chắn cô sẽ không kiềm chế được mình mà lại đắmchìm trong cạm bẫy tình yêu của anh.
Tiểu Thất không dùng chùm chìa khóa vừa nhặt ở dướiđất để mở cửa mà lấy từ túi ra một chùm khác. “Cạch” một tiếng, khóa cửa đãđược mở, nhưng lúc này, đèn trong hành lang lại tắt phụt. Một tiếng thét đinhtai vang lên giữa màn đêm mù mịt.
“Không phải lúc này, anh nói mình quên mang theo chìakhóa sao?”. Hàn Tú nghiến chặt răng.
“Tôi quên mất”. Anh trả lời.
Cô muốn bước vào nhà nhưng anh lại đứng bất động giữacửa.
“Mau vào đi! Anh đã uống quá nhiều, nên nghỉ sớm”.Giọng nói của Hàn Tú đã mềm đi đôi chút.
“Hàn Tú, nếu có một ngày, tôi phải ra đi, liệu em cónhớ đến tôi không?”. Trong bóng tối, anh quay lưng lại với cô, giọng nói cóphần mơ hồ.
Cô mím chặt môi, nói: “Việc anh ra đi chỉ là sớm haymuộn thôi, không thể có chuyện “nếu” được. Sao tôi phải nhớ anh nhỉ? Tôi là cáigì của anh cơ chứ?”
Giọng Hàn Tú càng lúc càng nhỏ, mấy chữ sau cùng gầnnhư chỉ còn là tiếng lẩm bẩm trong miệng, nhỏ như thể cô đang tự nhủ với chínhmình. Thế nhưng Tiểu Thất vẫn nghe được tất cả những lời cô vừa thốt ra.
“Đúng thế! Sao em phải nhớ đến tôi chứ? Trên thế giannày, có lẽ chỉ có hai người nhớ tới 074 mà thôi, một người muốn tôi sống, mộtkẻ muốn tôi chết. Ha ha…”
Nghe thấy tiếng cười chua chat, bi thương của anh, HànTú tưởng như trái tim mình đang bị ai đó dùng kim đâm vào, đau đến thấu óc.Trong bóng tối cô chẳng thể nhìn rõ vẻ mặt anh lúc này, chỉ mơ mơ hồ hồ thấykhóe miệng anh nhếch lên một nụ cười. Tại sao trên thế gian này, chỉ có haingười nhớ đến anh? Người nào muốn anh sống, người nào muốn anh chết? 074 ư? Saoanh lại nhắc tới con số này? Lần này không phải là anh mắng người ta, vậy rốtcuộc 074 có ý nghĩa gì chứ? Hàn Tú không hiểu gì cả.
“Tiểu Thất, anh vừa nhớ lại điều gì đó phải không? Aimuốn anh chết, ai muốn anh sống?”
“Từ trước tới nay, tôi chưa bao giờ quên bất cứ cáigì, sau này cũng thế, tôi sẽ không bao giờ quên em. Hàn Tú, nếu em ghét bỏ tôithì xin em cứ ghét bỏ, chỉ xin em đừng né tránh tôi hoặc sắp xếp cho tôi làmnhững công việc khó chịu để giày vò tôi. Tôi không thích điều đó. Em nói đúng,chẳng sớm thì muộn, tôi cũng phải ra đi. Bởi vậy, trong thời gian tôi ở đây,hãy để cho tôi có những kỉ niệm đẹp, được không?”
Anh quay người lại nhìn cô, dưới ánh trăng mờ ảo, HànTú nhận thấy trong đôi mắt anh chất chứa bao nhiêu tình cảm.
Cô vẫn không hiểu những gì anh nói, bèn hỏi lại: “Cáigì mà “công việc khó chịu” chứ? Tôi không hề làm thế”. Cô chưa từng ghét bỏanh, chỉ đang trốn tránh anh, tránh nhìn thấy anh, tránh nghĩ đến một số chuyệnkhông nên nghĩ đến mà thôi.
“Đã muộn rồi, đi vào nhà thôi! Đầu của tôi đau quá!”.Tiểu Thất đặt chùm chìa khóa vào lòng bàn tay Hàn Tú rồi quay người lại, đi vàonhà, bật đèn lên.
Hàn Tú ngây người, đứng chôn chân ở cửa, nhìn theodáng người cao lớn của anh đang chậm rãi bước về phía thư phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.