Chương trước
Chương sau
Từ sau sự kiện “quả bí đao miễn phí”, Hàn Tú tự thấymình quá thiếu lương thiện nên hàng ngày, cô đều đưa cho Tiểu Thất một khoảntiền để đi chợ, mua thức ăn. Được mấy hôm, nhận thấy chuyện đưa tiền nhỏ giọttừng ngày thật phiền phức, Hàn Tú để luôn mấy trăm đồng ở nhà cho anh dùngnhững lúc cần thiết. Thế nhưng số tiền đó gần như mọc rễ tại chỗ, nằm im bấtđộng, chẳng hao hụt gì. Khi cô thắc mắc thì Tiểu Thất trả lời rằng anh vẫn chưatiêu hết. Hàn Tú không mấy tin, nghi hoặc nhìn anh một hồi lâu rồi lại ngại,không hỏi gì nữa. Cuối cũng chỗ tiền mấy trăm đồng kia cũng thiếu đi một tờ,lúc đó cô mới thấy an tâm hơn.
Giống như mọi ngày, cuộc sống cứ trôi qua một cáchbình lặng.
Bây giờ, Hàn Tú không còn “giăng hàng rào bằng dâythép gai” để đề phòng Tiểu Thất nữa, mọi việc giữa họ đều đã xuôi chèo mát máirồi. Mối quan hệ hiện tại giữa anh và cô có thể hình dung theo ca từ của bàihát Không làm được người tình thì trở thành bạnbè.
Tiểu Thất là một người cực kỳ yên lặng, khi anh xem tivi ngoài phòng khách, cô chỉ nghe thấy tiếng ti vi mà thôi, rất khó để cảm nhậnđược sự tồn tại của anh. Mấy lần, tưởng Tiểu Thất quên tắt ti vi, cô đang địnhbước lại gần thì nhận ra anh đang nằm trên sô pha, chăm chú theo dõi. Vừa nhìnlên màn hình, Hàn Tú bỗng giật giật khóe miệng, cô những tưởng tiêu chuẩn xemti vi của anh đã được nâng lên một tầm cao mới, ai dè càng ngày, nó càng sasút. Không biết từ lúc nào, anh lại chuyển sang thích mấy bộ phim Hàn sướtmướt. Cho dù đó là phim điện ảnh hay phim truyền hình, chỉ cần là của Hàn Quốc,anh sẽ không bỏ sót một tập nào. Ngay cả chồng đĩa DVD phim cô mua ở ven đườngcũng bị anh lấy ra, bật lên, xem bằng hết mới chịu thôi. Sở thích của anh đúnglà khiến người khác khó lòng hiểu nổi.
Nếu thấy diễn viên nam chính là người mà mình ái mộ,Hàn Tú sẽ lập tức ngồi xuống sô pha, theo dõi bộ phim cùng anh. Có điều, cô làngười khá nhạy cảm, khi phải chứng kiến một mối tình đẹp nhưng bi thương, côluôn chẳng kiềm chế được mà rơi lệ. Mỗi lần như vậy, Tiểu Thất lại nhìn cô bằngánh mắt kinh nhạc, khó hiểu.
Xem phim truyền hình mà rơi nước mắt thì kì lạ lắmsao? Cô nhạy cảm hơn người đấy, không được à? Một người phụ nữ luôn khao kháttình yêu nhưng lại phải kìm nén trong thời gian dài thì rất dễ xúc động trướcnhững tình cảm lãng mạn trong phim, đó là điều đương nhiên mà!
Bị anh nhìn như thế quá nhiều lần nên Hàn Tú cực kỳphẫn uất, cô bèn cầm chiếc điều khiển, chỉnh ngay sang kênh khác, vô tìnhchuyển tới chương trình xem mặt trên truyền hình đang cực kỳ ăn khách hiện nay.Tiểu Thất nhìn cô bằng ánh mắt coi thường rồi không nói lời nào, lặng lẽ đứnglên, đi vào thư phòng.
Một lúc sau, anh đưa một chiếc bát tới trước mặt cô,tỏ ý đã đến giờ bôi thuốc.
Bôi thuốc cho anh đã trở thành nhiệm vụ hàng ngày củaHàn Tú. Lúc đầu, cô còn lúng túng, đỏ mặt khi nhìn thấy anh cởi trần, nhưng dầndần, càng ngày cô càng thích làm việc này, thực chất là thừa nước đục thả câu,mượn có bôi thuốc để được thỏa thích dùng tay “làm loạn” trên tấm lưng sănchắc, cân đối của anh.
Khổng Tử nói chẳng sai: “thực sắc tính dã” [1]!!!
[1]Nghĩa là: Phàm là cuộc đời con người thì không thể thoát khỏi hai chuyện ănuống và nam nữ.
Vết thương mới của anh lành miệng rất nhanh, chỉ trongcó vài ngày, nó đã mọc lên lớp da non màu trắng hồng. Tất cả các vết thươngtrước đó đều đã biến mất, không để lại sẹo. Trong khi Hàn Tú đang cực kỳ kinhngạc trước khả năng tự hồi phục thần tốc của Tiểu Thất thì anh lại nói với côrằng bí mật nằm ở thứ thuốc cô bôi cho anh hàng ngày. Điều khiến cô sửng sốthơn cả là thứ thuốc đó được chính Tiểu Thát điều chế ra từ các loại dược liệumà anh nhờ cô mua về.
Loại thuốc cao màu đen này có mùi cực kỳ khó chịu, mỗilần bôi thuốc lên vai anh, Hàn Tú đều phải nhịn thở, sau đó tất tưởi chạy vàonhà vệ sinh rồi nôn ọe một hồi.
Tối nay cũng không ngoại lệ, “tiết mục” đó lại đượcbiểu diễn. Bôi thuốc cho Tiểu Thất xong, cô chạy ngay vào nhà vệ sinh, một taygiữ cái giật nước bồn cầu, một tay ôm cổ, nôn một lúc lâu mới cảm thấy dễ chịuhơn đôi chút. Khi quay người lại, Hàn Tú thấy anh đã đứng ở cửa từ bao giờ,lặng lẽ xem cô có sao không.
Hàn Tú không nhịn được liền nói: “Xin anh đấy, khiđiều chế thứ thuốc cao này, anh có thể cải tiến kĩ thuật được không? Không cầnhương thơm nức mũi nhưng ít nhất cũng phải không còn mùi hôi nữa.”
Anh có vẻ không đồng tình, điềm đạm trả lời: “Nếu côcó thể chịu được mùi hôi của nó, ngày nào cũng chăm chỉ đắp lên mặt thì cô sẽsở hữu làn da vừa mềm mại như em bé vừa trắng trẻo, mịn màng như hoa đấy!”
Khóe miệng Hàn Tú khẽ giật giật. Xem ra dạo này, TiểuThất đã xem quá nhiều quảng cáo mĩ phẩm trên ti vi rồi!
Loại thuốc cao này thức sự khiến người ta hồn bayphách lạc. Từ màu sắc cho đến mùi vị, nhìn nó chẳng khác nào nước bẩn ngoàicống rảnh. Mặt nạ bùn gì đó tuy hơi đen một chút nhưng ít nhất mùi hương của nócòn khiến người ta chịu đựng được. Nếu thuốc của Tiểu Thất có thể khiến làn dacủa con người trong vòng một tháng trở nên mịn màng, mềm mại thì tất cả cácloại mĩ phẩm cao cấp bày bán trong các cửa hàng, siêu thị chẳng phải đều đángbị quăng xuống biển hoặc thiêu hủy hết hay sao?
Hàn Tú phủi phủi tay, bĩu môi nói: “Tôi thà chết chứquyết không bôi thứ thuốc này lên mặt. Hôi chết đi được, giống y như trát phânvậy, buồn nôn…”
Cô còn chưa nói hết câu thì một bóng đen đã tiến sátđến. Lập tức Hàn Tú cảm thấy dính dính, mát mát trên mặt, rồi một mùi hôi thốingất trời xông thẳng vào mũi một cách không thương tiếc, dù nó đã giày vò côlúc nãy.
Là anh, tên ác ma đã bôi chỗ thuốc cao này lên má cô!
Cô hét toáng lên rồi phi tới chỗ bồn rửa mặt, mở vòinước, không ngừng vã nước lạnh vào mặt mình. Đến khi thứ mùi ghê tởm ấy dần mấtđi, cô mới ngẩng đầu lên, nhìn anh qua tấm gương trong phòng tắm bằng ánh mắtđầy phẩn uất, đột nhiên muốn tẩn cho kẻ đáng ghét đó một trận.
Tiểu Thất vẫn dựa lưng vào cạnh cửa, chẳng nói gì,nhưng khuôn mặt khôi ngô tuấn tú đã không còn giữ vẻ lạnh như băng hàng ngàynữa mà khóe miệng anh dần nhếch lên, nở một nụ cười dịu dàng, đẹp mê hồn.
Đang tức điên lên, Hàn Tú bỗng ngây ra nhìn chằm chằmvào hình ảnh đang phản chiếu trong gương. Ngỡ rằng mọi thứ chỉ là ảo ảnh, côbất giác quay người lại nhìn anh, nhưng nụ cười quyến rũ kia đã biến mất, thayvào đó là đôi môi mím chặt như mọi ngày. Khoảng khắc ấy, ánh mắt cô chạm phảimột đôi mắt đen sâu thẳm, rực lửa, đẹp như sao buổi sớm. Hàn Tú chưa bao giờnhìn thấy người có cặp mắt đẹp hút hồn đến vậy.
Hai má cô đỏ ửng lên, để phá vỡ cục diện khó xử lúcnày, cô đành nói: “Tôi cứ tưởng não anh bị tổn thương nặng đến mức quên luôn cảviệc cười đấy!”. Phải thừa nhận rằng khi cười, Đường Trạch Tề thực sự rất đẹptrai, đặc biệt là vào khoảng khắc lúc nãy, nụ cười dịu dàng đó đã khiến côchẳng thể kiềm chế nổi mà rung động con tim.
Anh nhìn cô bằng đôi mắt sâu thẳm, bình thản nói: “Mắtcô hoa rồi thì phải”. Kể từ giây phút được sinh ra trên cõi đời này, với anh,“cười” đã trở thành một từ xa xỉ.
Cô đã hoa mắt sao? HÌnh như đây là lần đầu tiên côtrông thấy anh cười kể từ khi nhặt anh về từ bãi rác. Hầu như lúc nào, Hàn Túcũng chỉ thấy khuôn mặt lạnh lùng của anh mà thôi.
“Hừ! Muốn cười thì cứ cười, cần gì phải ra vẻ lạnhlùng chứ? Không phải trước đây, việc anh thích nhất là lẳng lơ, cười cợt vớiđám con gái hay sao?”. Anh ta biết cách giả bộ thật đấy!
Tiểu Thất mím chặt môi, không nói lời nào, từ từ điđến gần Hàn Tú, đưa tay ra không chút do dự, vuốt nhẹ từ má xuống môi, rồi cằm,nhẹ nhàng từng tí, từng tí một gạt đi những giọt nước còn đọng lại trên mặt cô.
Cử chỉ của anh vừa ân cần lại vừa dịu dàng.
Khoảng khắc ấy, dường như Hàn Tú không nghe thấy bấtcứ âm thanh nào khác ngoài tiếng đập thình thịch của trái rim mình, ngỡ như cơthể cô vừa bị một vật lạ xâm nhập, làm loạn trong trái tim vậy!
Hàn Tú bất giác lùi về phía sau, người cứ đờ lại, épsát vào bồn rửa mặt. Cô nhìn sâu vào đôi mắt đen của anh, run run nói: “Anhđịnh giở trò lưu manh hả? Lần này tôi bỏ qua, nhưng anh không được phép có bấtcứ lần nào nữa đâu!”
Cảm giác ấm áp, mềm mại ở các đầu ngón tay của TiểuThất bỗng biến mất, đôi tay anh sững lại giữa không trung. Một lúc sau, anh mớichoàng tỉnh, ý thức được bản thân vừa làm điều gì, anh liền ngại ngùng thu taylại.
Không gian chật hẹp đó thật dễ khiến người ta cảm thấyngượng ngùng. Hàn Tú muốn thoát khỏi nơi này nhưng thân hình cao lớn của TiểuThất đã chặn mất lối ra, cô định lách qua không ngờ lại chạm phải người anh.
Tiểu Thất bất giác đặt tay lên vai Hàn Tú. Hơi ấm từbàn tay anh truyền qua lớp vải của bộ đồ ngủ, thấm lên da thịt khiến cô lập tứccảm thấy choáng váng. Hàn Tú ngẩng đầu lên, ánh mắt cô chạm vào đôi mắt sángnhư sao của anh. Tiểu Thất đột nhiên cúi xuống, đôi môi anh đặt lên đôi môi cô,dịu dàng và nóng ấm. bàn tay đặt lên vai cô bỗng nhiên nắm chặt hơn.
Hành động đột ngột, bất ngờ này của anh trong phútchốc đã làm đầu óc Hàn Tú trở nên hoàn toàn trống rỗng.
Từ ngày trở về, lúc nào anh cũng trưng ra bộ mặt lạnhlùng băng giá, tỏ rõ thái độ “người lạ cấm lại gần”, trừ lúc cô bôi thuốc choanh, còn lại bao giờ Tiểu Thất cũng tự giữ khoảng cách, quân tử, đĩnh đạc từlời nói cho đến hành động. ngay cả khi hai người nằm chung một giường, anh cũngchỉ ngủ mà thôi. Cho nên, từ lúc gặp lại đến giờ, cảm thấy anh hoàn toàn vô hạinên Hàn Tú chưa bao giờ nghĩ là anh sẽ có hành động đó.
Cô trợn mắt lên, cố gắng đẩy anh ra xa nhưng chỉ hoàicông vô ích, sức của phụ nữ sao có thể chiến thắng sức của đàn ông! Hàn Tú muốnmắng cho anh một trận, nhưng đôi môi vẫn bị anh chiếm giữ. Cô giãy giụa một hồilâu, cuối cùng đành bỏ cuộc, nhắm nghiền mắt lại, hai tay giữ lấy cổ áo củaanh, lưng dựa vào bồn rửa mặt, để anh mặc sức làm càn.
Nụ hôn của Tiểu Thất chẳng hề giống như cao thủ tìnhtrường khi lâm trận gì cả mà vụng về như một đứa trẻ con.
Lần đầu tiên hai người hôn nhau là khi họ học đại họcnăm thứ nhất, cô cũng đáp lại nụ hôn của Đường Trạch Tề y như vậy, anh trêu côrằng đã bị hôn bao nhiêu lần rồi mà vẫn không thành chính quả, chỉ có kẻ ngốclần đầu hôn mới hành động vụng về như cô thôi.
Cảm giác đau nhói ở môi khiến cô tỉnh táo trở lại, lậptức lấy hết sức bình sinh đẩy mạnh anh ra khỏi người mình.
(2)
Hàn Tú thở gấp, một tay chống lên bồn rửa mặt, tay kiasờ lên môi. Cô phẫn nộ nhìn anh, hét lớn: “Anh là đồ lưu manh!”
Ánh mắt của Tiểu Thất lộ rõ vẻ kinh ngạc, nhưng rấtnhanh sau đó, đôi mắt vừa đen láy vừa sâu thăm thẳm ấy đã phục hồi trạng tháibình thản thường ngày: “Xin lỗi vì đã làm cô đau.”
Bị thất lễ là chuyện khiến người ta khó lòng bỏ quađược, vậy mà anh còn nói rằng: “Xin lỗi vì đã làm cô đau”, có lẽ chỉ còn thiếunước thốt lên câu: “Lần sau, tôi sẽ không thế nữa” thôi. Nghĩ vậy, Hàn Tú vừathẹn vừa giận. Cô mím chặt môi, khuôn mặt đỏ bừng, trừng mắt nhìn anh và quát:“Anh tránh ra!”
Lần này, Tiểu Thất không đứng chắn đường nữa mà nhanhchóng né sang một bên, nhường lối đi cho cô.
Nhìn theo bóng người nhỏ bé chẳng mấy chốc đã biến mấtkhỏi tầm mắt, Tiểu Thất cứ đứng ngây ra đó. Một lúc lâu sau, anh mới khẽ nhếchkhóe miệng lên, trong đầu nghĩ đến một câu thơ vô cùng thích hợp với Hàn Tú lúcnày: “Tĩnh tựa gái tơ, động như thỏ nhảy”.
Hương thơm dịu nhẹ, ngọt ngào của Hàn Tú vẫn đang lưulại trên đôi môi và lồng ngực anh. Anh thực sự thích mùi hương này, nó cho anhcảm giác ấm áp, nhẹ nhàng, yên bình. Ở bên cô, mọi chiếc gai mà anh chìa ra đểphòng vệ đều không còn nữa.
Anh thực sự không cố ý ăn hiếp Hàn Tú, chỉ là khi lauđi những giọt nước đọng trên mặt cô, nhìn thấy nét dịu dàng thuần khiết tỏa ratừ cô, cảm nhận được sự mềm mại trên từng ngón tay, dường như bên tai anh cómột giọng nói không ngừng thôi thúc: “Hôn cô ấy đi!”. Anh biết mình không nênlàm vậy, nhưng vẫn không thể kiềm chế được…
Hàn Tú đóng cửa phòng một cách thô bạo rồi nằm vật ragiường, úp mặt xuống đệm. Rất lâu sau đó, hỏa khí trên người cô mới giảm điphân nửa.
Hàn Tú trở mình, lặng ngắm những tờ giấy dán tườngtrăng trắng.
Cô đặt tay lên ngực trái, nơi trái tim không yên phậnvẫn đập thình thịch mãi không thôi rồi sờ vào đôi má đang nóng bừng như lửađốt, sau cùng dừng lại ở bờ môi, di nhẹ trên đó hồi lâu.
Chỗ này dường như vẫn còn lưu lại hơi ấm của anh.
Cảm giác đau nhói trên môi nhắc nhở cô rằng nụ hôn bannãy là sự thật, không phải là ảo giác. Trong đầu Hàn Tú không ngừng hiện lênhình ảnh khuôn mặt khôi ngô tuấn tú, đôi mắt sáng như sao, nụ cười dịu dàng, cửchỉ ân cần và nụ hôn nóng bỏng, ngây ngô ấy…
Tên đầu heo ngốc nghếch! Không ngờ khi bộ não bị tổnthương thì ngay cả kĩ thuật hôn cũng bị quên lãng!
Cô đang nghĩ gì thế này? Lẽ nào cô đang mong chờ mộtnụ hộn mãnh liệt, mềm mại và sâu hơn hay sao? Nhất định là do đã quá lâu khôngcó những va chạm kiểu này với người khác giới nên cô mới có những suy nghĩ ấutrĩ đó.
Tại sao anh lại bôi thứ thuốc hôi rình đó lên mặt côkhi cô đã nói rằng mùi của nó rất khó chịu? Vì sao anh lại giúp cô lau đi nhữnggiọt nước còn đọng trên mặt? Sao vô duyên vô cớ anh lại hôn cô chứ? Xem ra“Giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”, anh đã quen với việc giở trò lưu manhrồi!
Biết là thế nhưng vì sao cô còn để con tim loạn nhịp?Đã từ rất lâu, rất lâu rồi, cô chưa trải qua cảm giác này, hoảng loạn, bất annhưng lại có đôi chút ngọt ngào…giống như cảm giác của bốn năm trước, khi côcòn rất yêu anh…
Sao cô lại nghĩ tới những chuyện linh tinh, vớ vẩn nàynhỉ?
“Yêu” ư? Hà cớ gì mà cô lại nghĩ đến cái từ đáng sợđó? Chẳng phải trước đó không lâu, người mà cô căm ghét đến mức muốn băm thànhtrăm mảnh chính là anh hay sao? Nếu không nể mặt cô giáo Đỗ thì đừng nói là choanh bước qua cửa nhà, chỉ cần cùng hít thở một bầu không khí với anh, cô cũngcảm thấy ghê tởm. Bây giờ, dù hàng ngày anh đều nấu thức ăn ngon lành cho côhay làm việc chăm chỉ thì cũng chỉ có thể khiến cô thay đổi cách đối xử với anhmà thôi. Bởi vậy, chuyện yêu anh thêm một lần nữa sẽ không bao giờ xảy ra đâu,mãi mãi là như thế!
Đó chỉ là một nụ hôn vụng về. Nụ hôn này không có ýnghĩa gì hết, chẳng qua chỉ là ham muốn nhất thời của anh mà thôi. Còn cô, nhấtđịnh là do nhiệt độ trong phòng tắm quá cao, không gian lại quá nhỏ nên mớithiếu tỉnh táo đến vậy!
Anh là khách trọ, cô là chủ nhà. Anh là nhân viên, côlà bà chủ…
Hàn Tú không ngừng nhắc nhở bản thân mình như thế,nhưng vẫn chẳng thể làm nhịp tim bình thường trở lại. Cô nhớ lúc đó, hình nhưTiểu Thất cũng run run…
(3)
Quyết định tránh né Tiểu Thất nên sáng hôm sau, Hàn Túdậy từ rất sớm. Tắm rửa vệ sinh xong, cô một mình lái xe đến công ty, bấm bụngbỏ qua món cháo thịt đánh trứng gà khoái khẩu do anh nấu. Lúc tan làm, cô khôngcòn như hồi trước – hay cùng anh đi siêu thị mua thức ăn – mà viện đủ lí do đểkhông chở anh về vì tự nhủ rằng mình không có nghĩa vụ làm tài xế miễn phí. Khiăn tối, Hàn Tú cúi gằm mặt, gắp gắp và và nhanh nhanh chóng chóng cho xong bữatối rồi chui luôn vào phòng mình.
Tóm lại là cô hạn chế tiếp xúc với anh, nếu bất đắc dĩphải gặp mặt thì cố gắng gặp trong thời gian càng ngắn càng tốt.
Với tình hình như vậy, không đến ba ngày, Tiểu Thất đãnhận ra rằng Hàn Tú đang trốn tránh anh. Biết thế nhưng anh vẫn tỏ vẻ bình thảnnhư mọi ngày, đi làm rồi về nhà, nấu tất cả những món mà cô thích ăn.
Mỗi ngày, vào lúc ăn cơm tối, Tiểu Thất thường hỏi côngày mai thích ăn món gì. Cô vẫn cúi đầu, lật qua lật lại quyển sách dạy nấu ănrồi chọn bừa vài món. Bao giờ cũng thế, khi về đến nhà, cô sẽ thấy mấy món ănmà cô đã chọn tối hôm trước đã được bày sẵn trên bàn. Hàn Tú có cảm giác tráitim mình càng ngày càng loạn nhịp, đầu óc thêm mơ hồ. Cô cảm nhận được một cáchrõ ràng sự quan tâm dịu dàng, chu đáo của anh, nhưng cô không dám nghĩ nhiều,càng chẳng dám mở lòng. Dù trái tim đang đập điên cuồng như thuở mới yêu, nhưngHàn Tú vẫn chưa quên được bốn năm trước, cô đã bị anh làm tổn thương đến mứcnào, không quên được vết thương lòng đã phải vất vả, khó khăn ra sao để lànhlại. Thực sự cô không thể chịu thêm bất kì nỗi đau đớn hay sự tổn thương nàonữa.
Cô sợ những lúc chỉ có hai người nên để tránh ngạingùng, Hàn Tú hoặc là lôi kéo, mời mọc Sam Sam đến nhà ăn cơm hoặc là một mìnhra tiệm, ăn no nê rồi mới về nhà.
Còn Sam Sam lần đầu tiên được ăn cơm do Tiểu Thất nấuthì khen không ngớt lời, kể từ đó, cô ấy thương xuyên vác mặt dày đến nhà HànTú xin cơm. Song không biết vì lí do gì mà dần dần, tay nghề nấu nướng của TiểuThất không còn khiến người khác ngưỡng mộ nữa, thường xuyên gặp phải thất bại,món ăn không mặn thì nhạt. Ngay đến Sam Sam vô tâm vô tình cũng bắt đầu cảmthấy lạ, kêu than: “Có phải cậu đã phát quá ít lương cho đầu bếp Đường nên anhấy mới kháng nghị bằng cách thách thức giới hạn vị giác của chúng ta không?”
Hàn Tú không nhịn được, biện hộ thay cho Tiểu Thất:“Có cái mà ăn à tốt lắm rồi, sao cậu khó tính vậy?”
“Người khó tính không phải là mình mà là cậu mới đúng!Đã sống chung với nhau bao nhiêu ngày rồi mà tại sao cậu vẫn lạnh nhạt vớiĐường Trạch Tề thế?”
Hàn Tú kích động, phản bác lại: “Cái gì mà “sốngchung” chứ, sao cậu nói khó nghe như vậy hả? Mình lạnh nhạt vô tình ở chỗ nàochứ? Quần áo đã mua cho mấy bộ, lương tháng không thiếu một đồng, các thứ trongnhà cũng để anh ta dùng thoải mái rồi còn gì!”
Sam Sam lắc lắc ngón trỏ: “Không phải thế! Mình cảmthấy dạo này cậu lạ lắm. Trước đây cậu có bao giờ nhiệt tình mời mình đến nhàăn cơm đâu, bây giờ thì cứ làm như thể chỉ hận không thể kéo mình đến đây ởcùng vậy. Hơn nữa, mình còn thấy cậu không dám nhìn Đường Trạch Tề. Nếu chẳngmay ánh mắt hai người giao nhau là cậu lại hoảng hốt, lãng ngay sang chỗ khác.Trạch Tề thì nhìn cậu với ánh mắt thiếu phụ oán thán cảnh phòng không. Phải chănggiữa cậu với Trạch Tề đang có một bí mật không thể nói ra?”
Hàn Tú đứng bật dậy khỏi ghế: “Cậu nói lăng nhăng gìthế? Mình với anh ta bây giờ chỉ có quan hệ chủ nhà và khách trọ thôi. Lẽ nàongày ngày mình đều phải thăm hỏi, động viên, chăm chút cho anh ta như mẹ giàvới con thơ sao?”
Sam Sam chỉ ngay vào mũi cô, nói: “He he, nhìn bộ dạngsợ hãi như ăn trộm bị bắt quả tang của cậu kìa! Theo nhận định của mình thì rõràng là cậu đang thích anh ta, có điều bài học bốn năm trước đã khiến cậu khôngdám trao lại trái tim cho kẻ đó nên đành phải trốn tránh cho đến khi nào anh ấyra đi mới thôi.”
Từng câu từng chữ của Sam Sam giống như một chiếc chìakhóa đã được bôi trơn dầu, nhanh chóng mở toang cánh cửa trái tim đã phong kínnhiều năm của Hàn Tú
Cô nuốt nước miếng, nhất quyết không chịu thừa nhận màcố cãi: “May mà cậu còn nhớ chuyện bốn năm trước. Không phải là mình không dámmà là mình chẳng thể trao trái tim cho bất cứ ai nữa. Một cô gái đã hao phí hếttuổi thanh xuân tươi đẹp bên một người đàn ông để rồi chỉ nhận được bẽ bàng,thiệt thòi, cậu bảo người đó có nên ngốc nghếch một lần nữa, đánh cược thêm mộtlần nữa, chịu thiệt thêm một lần nữa không?”
Nếu lại đánh mất trái tim thì cô phải làm thế nào đểtìm lại đây? Dù hiện tại, Đường Trạch Tề chưa nhớ mọi việc trước kia nhưng biếtđâu, sẽ có một ngày, đột nhiên anh nhớ ra tất cả thì sao? Hẳn là sẽ lại giốngnhư trước, anh sẽ mỉm cười và nói với cô rằng: “Hàn Tú, em đã yêu anh thậtlòng. Có lẽ em sinh ra trên đời là vì anh, cả cuộc đời này em chẳng thể nàotrốn tránh được đâu!”, để rồi sau đó, lại bỏ rơi cô và đi theo một bóng hồngkhác. Nếu cô chấp nhận tiếp tục mà mọi chuyện vẫn y như trước đây thì chắc chắnlần này, cô sẽ suy sụp đến mức muốn giết người. Mới chỉ nghĩ đến đã thấy kếtquả hiển nhiên ra đó, bởi vậy, trừ phi bị đầu óc cô bị sét đánh phải, cònkhông, trong cả cuộc đời này, cô sẽ không bao giờ yêu anh thêm một lần nữa.
“Cậu đúng là con vịt đáng chết, chỉ giỏi cứng miệng.Đường Trạch Tề bây giờ hoàn toàn khác ngày xưa. Huống hồ, chính cậu nói rằng vụbắt gian phu dâm phụ trên giường bốn năm trước có thể là do người ta giăng bẫyrồi dụ cậu nhảy vào. Chẳng phải mấy chuyện trên phim ảnh và tiểu thuyết đều nhưvậy sao?”
“Bùi thánh mẫu à, mình xin cậu đấy, mọi chuyện đã rốinhư thế này rồi, cậu đừng làm nó rối thêm nữa! Đặt bẫy sẵn ấy hả, mình khôngngờ là cậu lại nghĩ ra được việc đó cơ đấy! Nếu anh ta tốt đến vậy thì sao cậukhông theo đuổi đi?”
“Chồng của bạn, tuyệt đối không động vào! Nếu cậukhông phải là bạn thân của mình thì mình đã theo đuổi anh ấy từ lâu rồi.”
“Bây giờ cậu theo đuổi cũng chưa muộn mà, mình khôngbận tâm đâu!”
Sam Sam phẫn nộ nhìn Hàn Tú: “Được rồi, mình đã hoànthành tâm nguyện của cậu, từ bây giờ, mình sẽ bắt đầu theo đuổi Đường Trạch Tề.Mình mà thành công thì cậu đừng có mà hối hận đấy! Mở thật to mắt ra mà xemnhé! Cái đồ miệng nói một đằng, tim nghĩ một nẻo!”
Sam Sam nói rồi mở cửa phòng, bước ra ngoài, vửa haynhìn thấy Tiểu Thất đang mang chỗ quần áo vừa giặt xong đi ngang qua, chuẩn bịra ban công phơi. Sam Sam nghĩ mình phải nắm bắt cơ hội này, nếu để mất thì sẽkhó để có lần thứ hai nên nhanh chóng bước đến, kéo tay Tiểu Thất nói: “Anh bậnrộn cả ngày rồi, tối về nhà lại nấu nướng cho chúng tôi nữa nên để tôi giúp anhviệc này nhé!”
Tiểu Thất cau mày nhìn Sam Sam với vẻ khó hiểu rồi ngósang Hàn Tú. Hàn Tú lạnh lùng “hừ” một tiếng rồi đóng sập cửa lại.
Lúc này, Sam Sam mới nói: “Cô gái đó rất kiêu ngạo, rõràng là thích anh rồi, thế mà còn cố tỏ vẻ như không có gì. Anh yên tâm, tôi sẽgiúp anh đón người đẹp về dinh.”
Tiểu Thất mím môi, không nói lời nào.
“Đừng nản chí, đã có tôi giúp đỡ mà!”. Sam Sam đập mộtcái rất mạnh lên vai của Tiểu Thất, sau đó cố tình quay về phía phòng của HànTú hét lớn: “Tiểu Thất à, để em giúp anh phơi quần áo nhé! Anh đừng khách khí,cổ phiếu mà hai hôm trước anh giới thiệu cho em đã tăng giá ầm ầm rồi. Nào,phơi xong thì chúng ra vào phòng anh, tiếp tục nghiên cứu cổ phiếu nhé!”
Tiểu Thất vẫn mím chặt môi, chợt hiểu ra ý đồ của SamSam. Anh không phản đối cũng không tán thành, lẳng lặng lấy lại chỗ quần áo từtay Sam Sam rồi đi ra ban công.
Sam Sam thấy Tiểu Thất không chịu phối hợp, chỉ biếtbất lực lườm anh.
Vừa phơi quần áo xong, Tiểu Thất liền bị cô kéo ngayvề thư phòng. Đóng cửa lại, Sam Sam quay ra hỏi: “Rốt cuộc anh có thích Hàn Túhay không?”
Tiểu Thất cau mày, quay mặt đi chỗ khác, vẫn không nóigì.
Sam Sam đặt tay lên trán, thầm nghĩ người đàn ông nàythật khó hiểu, đứng đực cả ngày trời mà không “gáy” được tiếng nào, đúng là ngớngẩn!
“Thôi bỏ đi, bỏ đi! Chuyện của hai người thì hai ngườitự lo đi, tôi chẳng thèm quan tâm làm gì. Tất cả cứ để tùy duyên, tùy duyênvậy!”
Tiểu Thất khẽ mấp máy môi như muốn nói điều gì nhưnglại chẳng thốt nên lời. Qua một hồi lâu, anh mới thở dài một tiếng rồi chuyểnsang chủ đề khác: “Không phải cô muốn nghiên cứu tình hình cổ phiếu sao?”
“Đúng vậy, đúng vậy!”. Sam Sam gật đầu lia lịa.
Tiểu Thất bèn mở sách nghiên cứu cổ phiếu ra, Sam Samliều xông đến xem. Xem mãi các báo cáo phân tích tình hình chứng khoán, ánh mắtcô bất giác chuyển qua nhìn Tiểu Thất đang ở bên cạnh.
Tuy Sam Sam chẳng có chút cảm tình nào với Đường TrạchTề của bốn năm trước, nhưng cô hoàn toàn ủng hộ Đường Trạch Tề của hiện tại ởbên Hàn Tú. Anh thật thà, nhân hậu, tính tình tốt, biết nấu ăn, làm việc nhàgiỏi lại đẹp trai nữa. Điều khiến cô khâm phục nhất chính là khả năng phán đoántình hình cổ phiếu của anh, đúng là tinh tường, mới qua có vài ngày mà cô đãkiếm được gần mười ngàn đồng rồi. Mọi người thử nói xem, nếu không gặp được mộtchàng trai hoàn hảo như vậy trong đời thì người phụ nữ còn cầu gì hơn thế chứ?Nếu không phải Sam Sam kiên định với nguyên tắc “Chồng của bạn, tuyệt đối khôngđộng vào!” thì cô đã chẳng ngại ngần gì mà không theo đuổi anh ngay. Có điều,nghĩ đi cũng phải nghĩ lại, nếu cô theo đuổi thì chưa chắc đã thành công, bởivì tâm tư của anh rõ ràng chẳng hướng về phía cô.
Hầy, cái con nha đầu Hàn Tú ngốc nghếch này!
Hàn Tú bịt chặt tai lại để không nghe thấy bất cứtiếng động nào ở bên ngoài.
Cô thực sự không thể tin rằng Sam Sam lại nỡ đối xửvới cô như vậy. Quả nhiên có người khác giới liền mất luôn tính người!
Cứ theo đuổi đi, cứ theo đuổi đi! Chẳng liên quan gìđến cô hết!
Hàn Tú đặt tay lên ngực, thấy trái tim khẽ nhói đau,cảm giác như chẳng thể nào thở nổi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.