Hai người đi xuống dưới nhà, một trước một sau, hoàntoàn im lặng.
Hàn Tú đút hai tay vào túi quần soóc bò, loẹt quẹt déplê, lắc lư thân mình, bước đi một cách nghênh ngang.
Còn Tiểu Thất, từ lúc ra khỏi toà nhà, anh cứ cúi đầuđi thẳng, chưa thể thích ứng với cuộc sống bên ngoài được. Ánh nắng buổi chiềutà chiếu lên người khiến anh thấy bỏng rát toàn thân, bị bủa vây bởi không khíoi bức, người anh lập tức toát mồ hôi. Tuy rằng không mấy dễ chịu, nhưng so vớiviệc ở trong phòng thí nghiệm với nhiệt độ mát mẻ quanh năm và bị vô số cácthiết bị cắm vào người, anh vẫn thích cảm giác chân thực và sống động này hơn.
Dòng người tấp nập qua lại xung quanh cùng những âmthanh ồn ào, huyên náo khiến Tiểu Thất không thể chịu nổi, cảm thấy trái timtrong lồng ngực mình đang đập dữ dội. Nắm chặt bàn tay, anh nhanh chóng bước vềphía trước, theo sát Hàn Tú.
“Chà, Hàn Tú à, lâu lắm mới được gặp cháu đấy”. Từphía xa, một bà thím cất tiếng.
Hàn Tú gật đầu trả lời: “Vâng ạ, dạo này cháu mệt quánên phải tranh thủ nghỉ ngơi ít hôm, mấy chuyện trong công ty cháu giao phó hếtcho nhân viên rồi ạ.”
Một bà cô khác lại bước tới góp chuyện: “Này, Hàn Tú,cháu đang cùng bạn trai đi đâu đấy?”. Giọng nói vừa to vừa vang của người phụnữ này khiến ánh mắt mọi người xung quanh đều đổ dồn về phía Hàn Tú.
Bạn trai? Bạn trai nào chứ?
Đừng nói thím ấy đang ám chỉ Đường Trạch Tề đấy nhé!
Hàn Tú bỗng đứng sững người lại. Khi đó, Tiểu Thất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/copy-moi-tinh-dau/135437/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.