Đêm nay Hứa Vị Trần không muốn học lái xe nữa, vì thế họ để xe tại chỗ rồi đi bộ về nhà.
Đêm xuân hơi rét mướt, Hứa Vị Trần mặc đồ ngủ bị gió thổi lạnh thấu người đến độ hắn phải đi sát vào Đường Kí Minh.
Đường Kí Minh choàng vai hắn, bảo "sắp đến rồi", giọng điệu hệt như Hứa Vị Trần vẫn là một bạn nhỏ cần được chăm sóc chứ không phải người đi làm có chút đỉnh thành tựu.
Bãi cỏ đỗ xe cách chung cư không xa, chẳng bao lâu, họ đã có thể trông thấy ánh sáng chiếu ra từ cửa sổ của toàn nhà xinh đẹp, đi thêm một quãng đường ngắn bước vào chung cư sáng đèn, Đường Kí Minh mới buông tay một cách thỏa đáng.
Về đến cửa nhà Hứa Vị Trần, Đường Kí Minh không hỏi tiếng nào mà cứ thế theo vào. Đêm nay Hứa Vị Trần cảm thấy giữa mình và Đường Kí Minh đã uống rượu, có chút mập mờ khác với ngày thường, hắn muốn khoảnh khắc kiều diễm này dừng lại lâu hơn, vậy nên mới im lặng ngầm đồng ý cho y tự ý ngủ lại.
Khi Đường Kí Minh bước ra từ phòng tắm, điện thoại đặt trên bàn trà của y đúng lúc đổ chuông. Hứa Vị Trần đang đọc sách, nhìn lướt qua màn hình, là mẹ của Đường Kí Minh, bà Lâm Nhã Quân.
Đường Kí Minh liếc nhìn đồng hồ, tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Hứa Vị Trần, nghe máy. Mùi trên người y giống với mùi Hứa Vị Trần, nhưng hơi khác một chút. Hứa Vị Trần không đọc được chữ nào từ quyển sách trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-vien-tinh-yeu/3573429/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.