Phạm Vô Cữu vung xích sắt, kéo con quỷ bị quất cho mặt mũi bầm dập máu me đầy mặt tới đây, lúc này mới phát hiện con quỷ này đã hắc hóa thành lệ quỷ, chỉ là hắn che đậy hơi thở trên người mình rồi xen lẫn trong một đống hồn phách bình thường, thế nên mới không bị Phạm Vô Cữu phát hiện ngay từ đầu. 
Nhìn huyết khí cuồn cuồn trên hồn thể của lệ quỷ, sắc mặt Phạm Vô Cữu có chút khó coi: “Ngươi thế mà cắn nuốt hồn phách?” 
Lệ quỷ hất máu trên mặt một phen, biểu cảm mười phần dữ tợn: “Bằng không thì sao? Sẽ bị vây lại chặt chẽ ở chỗ này, trơ mắt mà nhìn chính mình bị năm tháng mài mất ý thức rồi hồn phi phách tán?” 
Phạm Vô Cữu nhìn hắn một cái, thần sắc nhàn nhạt mà nói: “Cái này chẳng qua là lấy cớ thôi, các ngươi tuy bị vây ở chỗ này không ra được, nhưng trận pháp thiên nhiên của nơi này cũng là một loại bảo hộ với hồn phách. Trừ phi có ý chí cường đại cứ muốn hồn phi phách tán thì mới có thể xuất hiện tình huống ý thức biến mất hồn thể tiêu tan này, nhưng mà người có loại ý chí cường đại như này, chỉ trăm năm mà nói thì căn bản sẽ chẳng tính là gì, bọn họ căn bản sẽ không buông tha hồn thể của mình. Vừa nãy nhìn thấy nhiều hồn phách mất đi ý thức như thế ta đã cảm thấy có chút kỳ quái, ý thức của bọn họ đều là bị ngươi cắn nuốt đi? Nếu bọn ta đến chậm một bước, phỏng chừng hồn thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-ty-giai-tri-tien-pham/1133384/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.