Quỷ đang cố gắng đi ra ngoài bị tiếng tru thê thảm này dọa cho giật mình một cái, cả đám ngu người lần theo tiếng dòm qua, thậm chí có một nữ quỷ sâu kín mà hỏi một tiếng: “Kêu cái thứ gì chứ? Dọa cho chân tôi rớt cả.” Vương Thanh Văn thấy nữ quỷ ngồi xuống túm hai cái chân từ dưới đất ra bên ngoài mà lắp vào thì lập tức bị dọa cho nói năng lộn xộn: “Quỷ, có quỷ, quỷ đi ra!” “Không phải ông muốn để bọn họ đi ra sao?” Phạm Vô Cữu quay đầu không quá hiểu mà nhìn Vương Thanh Văn, mười phần khách khí mà hỏi: “Không thì tôi để bọn họ trở về.” “Không không không không không……” Vương Thanh Văn bị dọa đến vội vàng xua tay: “Tôi là không chuẩn bị tâm lý nên bị dọa, mau để bọn họ đi đi, tôi cũng không muốn dưới đất tòa nhà của tôi có nhiều vị hàng xóm tốt như vậy.” “Vậy được.” Phạm Vô Cữu mười phần thân mật nhắc nhở nói: “Vậy thì hai người đi sang bên cạnh đứng, dưới lòng bàn chân các người có dẫm lên mấy con, bọn nó không ra được.” Vương Thanh Văn vừa nghe thì bị dọa đến nháy mắt đã nhảy lên người Khương Minh Vũ, linh hoạt đến đều không giống ông mập hai trăm cân. Khương Minh Vũ ẵm hai cái đùi thình lình xuất hiện, nhất thời sắc mặt càng thêm trắng bệch, anh ấy cố gắng gánh lấy sức nặng làm cho người ta hỏng mất, hàm răng run rẩy hỏi: “Vương tổng, ông có thể xuống dưới hay không? Tay của tôi muốn gãy mất!” Vương Thanh Văn cố gắng muốn thu nhỏ thân thể cao lớn của mình lại, gắt gao ôm lấy cổ Khương Minh Vũ không buông tay, trong giọng nói còn mang theo nức nở: “Tôi cũng muốn á, nhưng mà dưới chân tôi có cái đầu tôi sợ quá à!” Khương Minh Vũ khóc không ra nước mắt, nói rất hay, giống như dưới chân tôi hổng có vậy đó, hơn nữa chỗ này vốn là không có chuyện gì của tôi nha, đất này cũng hổng phải tôi mua, cũng hổng phải sản nghiệp của tôi! Hao Thiên Khuyển nhìn thấy bộ dáng sợ sệt kia của hai người thì câm nín trợn trừng mắt, cúi đầu dùng miệng ngậm cái đầu quỷ chui ra kia, thuận miệng ném đến bên người Phạm Vô Cữu, sau đó đi đến bên người Khương Minh Vũ dùng chân trước bới hai cái, lại ngậm một cái chân nam quỷ lôi lên ném ra ngoài…… Hao Thiên Khuyển thuần thục thanh lý sạch sẽ quỷ dưới lòng bàn chân hai người này, Khương Minh Vũ thấy thế thì vội nới lỏng tay muốn thả Vương Thanh Văn xuống đất: “Vương tổng, quỷ chỗ chúng ta đều không còn, ông có thể xuống dưới!” Vương Thanh Văn cúi đầu cẩn thận kiểm tra một phen, phát hiện trong phạm vi 2m quả thật rất sạch sẽ, lúc này mới dè dặt cẩn trọng mà xuống dưới. Khương Minh Vũ lập tức cảm thấy mình như tháo xuống một bộ gánh nặng mà nhẹ nhàng thở ra, vừa xoa cánh tay vừa oán giận nói: “Vương tổng, tôi ẵm ông còn lao lực hơn so với nâng tạ 150kg ở phòng tập thể thao đó. Hên là ông xuống dưới, nếu mà lại nhiều thêm 1 phút, tôi phỏng chừng qua hai ngày nữa tôi đều không cách nào vào đoàn.” Vương Thanh Văn chột dạ mà sờ sờ cái mũi: “Anh em tốt, lão ca nhớ kỹ tình cảm của cậu, quay đầu lại ca ca cám ơn cậu thật tốt.” Khương Minh Vũ gắt gao nhìn chằm chặp quỷ ở phụ cận, cố khống chế hai chân run rẩy, run run rẩy rẩy nói: “Lúc này đừng nói cái này. Vương tổng, ông nói sao lúc trước ông lại chọn cái mảnh này hả, tôi thấy chỗ này chui ra cỡ hai ba trăm con quỷ, nghe Chiêu Tài với Phạm Vô Cữu nói, quỷ bị vây ở chỗ này có chừng 800 xuất đầu? Nói thiệt, lúc đó tôi thật sự không tin, chỉ là vì quan hệ tốt với công ty giải trí Tiên Phàm, nên ngại đi dỗi bọn họ, nếu đổi thành người khác tôi sớm đã ngăn cản ông.” Vương Thanh Văn lắc lắc đầu: “Mấy thứ huyền diệu khó giải thích đó thực sự không nói chắc được, trước kia tôi vẫn là cảm thấy thà tin là có không thể tin là không, lúc bình thường cũng là hết sức làm việc thiện trợ giúp người khác, chính là hi vọng mình có thể có hảo báo. Tuy tôi không tán thành cái loại đường ngang ngõ tắt như nuôi tiểu quỷ kia, nhưng mà công ty rồi chỗ ở liên quan chặt chẽ với mình như vầy, tìm cao nhân xem phong thủy không có chỗ hỏng gì.” Khương Minh Vũ nhìn quỷ chen chúc thành một cục sầu mi khổ kiểm thở dài: “Trước kia tôi không tin, nhưng mà giờ không dám không tin, tràng diện này còn dọa người hơn cả phim kinh dị nữa.” Vương Thanh Văn đồng ý gật gật đầu, hai người không hẹn mà cùng dịch ra đằng sau Hao Thiên Khuyển, nếu không phải bình thường Hao Thiên Khuyển không cho ai sờ vuốt, không cho ai đụng vào, Khương Minh Vũ kiểu gì cũng phải túm lấy nó ôm vào trong lòng. Tuy giờ Phạm Vô Cữu là thân thể phàm nhân, nhưng mà trí nhớ cùng pháp lực của anh vẫn còn, cũng vẫn chịu trách nhiệm quỷ sai Địa Phủ như cũ, một xích sắt của anh đi xuống, quỷ một mảnh phụ cận này nghe lệnh lại đây. Lý Tiểu Tiểu thấy càng ngày càng nhiều quỷ thì trợn mắt há hốc mồm, đưa tay giật giật Chiêu Tài: “Cậu gọi tôi tới đây rốt cuộc là để làm gì vậy hả?” “Để cô hỗ trợ cho Phạm Vô Cữu nha.” Chiêu Tài nói vân đạm phong khinh: “Lúc những người này chết là bị ném ở phần mộ hỗn loạn, khó tránh khỏi có người đột tử hoặc chết oan. Bọn họ chết oan chết uổng rồi lại bị vây trong này trên trăm năm, tỉ lệ biến thành lệ quỷ, ác quỷ quá lớn. Nhiều quỷ như vậy một mình Phạm Vô Cữu phỏng chừng khó tránh khỏi có sơ hở, cô liền xem xem có cái loại ác quỷ không nghe lời, không nghe chỉ huy kia không, thu thập bọn chúng thay Phạm Vô Cữu một chút.” “Tôi? Thu thập ác quỷ?” Lý Tiểu Tiểu câm nín chỉ mũi mình, quay đầu nhìn thoáng qua Vương Thanh Văn với Khương Minh Vũ, hạ giọng nói: “Công ty ta chỉ mình tôi là phàm nhân, cậu tìm ai cũng có thể làm việc này, nghĩ như nào mà tìm đến tôi?”
Vẻ mặt Chiêu Tài chân thành nhìn Lý Tiểu Tiểu: “Tôi tin tưởng tiềm lực của cô chủ nhỏ, xem trọng cô nha!” Lý Tiểu Tiểu trợn trừng mắt, vừa khéo thấy được một nữ quỷ móng tay thật dài mặt thì đầy máu, lập tức có chút tuyệt vọng che kín mắt: “Ác quỷ lệ quỷ người ta chẳng những sức lớn vô cùng, móng tay với tóc xem như là binh khí tự mang, tôi đây hai tay trống trơn đi bắt quỷ, cậu không sợ sau khi vụ này xong xuôi rồi tôi cũng phải đi Địa Phủ báo danh sao?” “Ý của cô là phải có binh khí?” Chiêu Tài sờ sờ cằm lộ ra biểu cảm như suy tư gì đó: “Cái này tôi thật ra là không nghĩ tới, cô đợi chút nha!” Chiêu Tài nói xong thì chạy về phía phòng dự án cách đó không xa, lúc đi ngang qua Vương Thanh Văn với Khương Minh Vũ còn chào hỏi một tiếng với hai người họ, thuận tiện dặn dò Hao Thiên Khuyển: “Mày bảo vệ tốt hai người kia, đừng có để lệ quỷ làm bọn họ bị thương.” Hao Thiên Khuyển lười biếng mà kêu một tiếng, nằm bò ra đằng trước Vương Thanh Văn với Khương Minh Vũ. Chiêu Tài chạy tới phòng dự án rồi rất nhanh lại chạy trở về, chỉ là trong tay có xách theo một cái nồi sắt to, còn cố ý chào một tiếng với Vương Thanh Văn: “Mượn nồi của công ty các ông dùng một chút.” Vương Thanh Văn vội vàng gật gật đầu, trong lòng lại rất buồn bực, chỗ như này vừa không có lửa cũng chẳng có nước, lấy nồi nấu làm chi? Rất nhanh, nghi vấn của ông liền có được lời giải đáp, chỉ thấy Chiêu Tài đưa cái nồi nấu kia tới trước mặt Lý Tiểu Tiểu: “Tôi tìm món vũ khí cho cô, cô thấy cái nồi nấu này thế nào? Thấy con quỷ nào không nghe lời, cô lấy cái nồi này đập nó!” Lý Tiểu Tiểu câm nín nhìn Chiêu Tài: “Có phải cậu coi Cừu Vui Vẻ nhiều rồi không, để tôi học bà Hồng Thái Lang* kia à? Hồng Thái Lang người ta tốt xấu là xài chảo, cậu quất cái gì tới cho tôi đây? Nồi sắt lớn???” *: có ai đã từng coi phim hoạt hình này chưa? Mình coi rồi, thấy cũng khá hay và hài, cũng dễ thương. Bà Hồng Thái Lang này là bà sói vợ, vũ khí bả hay dùng để bạo lực chồng bả là cái chảo. Xuống dưới có hình nhé. Chiêu Tài cười vô cùng chân thành: “Cái này xài lên so ra tốt hơn chảo đế bằng nhiều, cô ước lượng thử cái trọng lượng này coi, tuyệt đối thật thành!” Sức nặng thật thành? Ý kia không phải là nặng trình trịch đi chớ? Lý Tiểu Tiểu bất đắc dĩ mà nhận lấy, dưới tình huống như vầy có cái nồi sắt đằng nào cũng tốt hơn tay không. Chỉ một hồi công phu ở chỗ này thôi, quỷ đi ra càng ngày càng nhiều, liếc mắt ngó một cái, đông nghìn nghịt. Lúc này, Vương Thanh Văn với Khương Minh Vũ ngay cả tâm tư nói chuyện cũng không có, không hẹn mà cùng ngồi xuống, với tâm tính đà điểu hi vọng mấy con quỷ đó đừng có nhìn thấy mình. Tuy còn có chút quỷ chưa ra, nhưng mà quỷ đã đi ra đã sắp chiếm đầy mảnh này rồi, Phạm Vô Cữu vung xích sắt lên, chỉ nghe thấy ầm vang một tiếng, một cái cửa lớn màu đen hư không xuất hiện ở trên bãi đất trống. Khương Minh Vũ ngồi trên mặt đất dùng cánh tay chọc chọc Vương Thanh Văn, giọng nói bị kinh đến sắp dạng thẳng chân: “Mau nhìn, xuất hiện cái cổng.” “Thấy… thấy rồi……” Vương Thanh Văn khóc không ra nước mắt: “Cậu nói cái cổng này sẽ không phải cũng là chôn dưới mảnh đất này chứ?” Khương Minh Vũ dừng một chút: “Mấu chốt là cái cửa này dùng để làm gì nha?” Đúng lúc này, chỉ thấy Phạm Vô Cữu gõ gõ cái cổng lớn màu đen, cổng lớn rất nhanh liền mở ra, một cỗ hơi thở âm trầm bốc lên, nháy mắt Khương Minh Vũ liền hiểu được, đây là quỷ môn trong truyền thuyết. Cảm giác được hơi thở u minh, không ít quỷ bị nhốt trên trăm năm đều lộ ra thần sắc hưng phấn, đằng sau nối đằng trước chen vào quỷ môn. Lúc sinh tiền bọn họ sống mười phần gian khổ, đã chết lại bị nhốt trên trăm năm, giờ có cơ hội rời khỏi cái chỗ quỷ quái này để đầu thai lần nữa, là kinh hỉ ngoài ý muốn mà rất nhiều quỷ nằm mơ cũng không dám. Mắt thấy một đám quỷ chặn lấy quỷ môn, lòng trách nhiệm của Lý Tiểu Tiểu nổi lên, tìm lấy cây gậy gõ gõ đáy nồi sắt: “Xếp hàng, từng người từng người tiến lên!”
Quỷ này căn bản là chẳng để bụng Lý Tiểu Tiểu đang kêu cái gì, vẫn cứ đằng trước chen đằng sau lấn như cũ, Phạm Vô Cữu vung xích sắt, phát ra một tiếng leng keng: “Bảo các ngươi xếp hàng không nghe hả?” Mấy con quỷ này tuy không biết Phạm Vô Cữu là ai, nhưng Phạm Vô Cữu có một loại uy áp* thiên nhiên có thể áp chế đám quỷ này, hơn nữa xích sắt trong tay anh ấy có mang theo hơi thở của Địa Phủ, có lực uy hiếp cường đại với quỷ. *: áp lực của uy nghiêm. Một con lại một con quỷ vào quỷ môn, trên công trường dần dần trống trải, chỉ còn lẻ tẻ mấy chục con quỷ đang phiêu đãng. Bọn họ có người không chịu nổi thời gian tiêu hao đã mất đi ý thức tự chủ, có người thì lại muốn liếc mắt nhìn trời sao lấp lánh này một cái trước khi vào quỷ môn. Phạm Vô Cữu nhìn lướt qua đàn quỷ phiêu đãng này, có chút không kiên nhẫn mà nhìn nhìn thời gian, cao giọng nhắc nhở nói: “Trước 12 giờ nửa đêm đều phải vào quỷ môn.” Lý Tiểu Tiểu giơ nồi sắt nửa ngày cũng rất mệt mỏi, thấy còn dư lại mấy chục con quỷ cũng chả có gì hay mà chỉ huy, liền đặt nồi sắt trong tay xuống đất, nhấn nhấn cánh tay chua đau. Đúng lúc này, một nam quỷ vẫn luôn cúi đầu lắc lư bỗng vọt về phía Lý Tiểu Tiểu, tốc độ nhanh đến làm người ta không phản ứng lại được, ngắn ngủi mấy giây đã đến trước mặt Lý Tiểu Tiểu, sau đó chui vào trong thân thể cô. Phạm Vô Cữu thấy thế thì sắc mặt đại biến, vừa định dùng xích sắt câu quỷ trong thân thể Lý Tiểu Tiểu ra, nhưng lại sợ xích sắt sẽ làm bị thương thân thể Lý Tiểu Tiểu. Ngay vào lúc anh đi tới chỗ này chuẩn bị tự mình xách nam quỷ ra, liền thấy Lý Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn nhìn chính mình, tựa hồ không hiểu được đang phát sinh chuyện gì. Thấy thế thì bước chân Phạm Vô Cữu dừng lại, trên mặt cũng lộ ra thần sắc không hiểu được: Chẳng lẽ cũng không bị nhập? *** Lúc nam quỷ xông tới đây mà chui vào thân thể Lý Tiểu Tiểu, ngay lúc đó Lý Tiểu Tiểu cảm thấy cả người lạnh lẽo, phảng phất như trong nháy mắt đó bị rớt vào động băng bắc cực ấy, ý lạnh bức người. Nhưng được một chốc, rét lạnh liền biến mất, nam quỷ đầy mặt ngu ngơ xuất hiện sau lưng Lý Tiểu Tiểu, hình như có chút không hiểu được vì sao mình lại không nhập thân thành công. Lý Tiểu Tiểu cảm giác rét lạnh rút đi, ấm áp lại về tới trong thân thể, cô lập tức dụi dụi cái mũi hắt xì một cái, đẩy ý lạnh còn sót lại trong thân thể ra ngoài, nhưng giây tiếp theo cỗ khí lạnh làm cho cả người người ta run lên kia lại tới nữa, hai giây sau, nam quỷ càng ngu người mà chui ra khỏi thân thể Lý Tiểu Tiểu, đứng trước mặt cô. Một người một quỷ yên lặng mà nhìn nhau hai giây, nam quỷ nhìn Lý Tiểu Tiểu nghĩ mãi không ra, đây rõ ràng chỉ là một tiểu cô nương bình thường, trên người không có hơi thở đặc thù gì, sao hắn lại sẽ nhập thân thất bại chứ? Nam quỷ có chút không cam lòng mà cắn răng, lại chui vào trong thân thể Lý Tiểu Tiểu. Lý Tiểu Tiểu lập tức cảm giác được hàn ý lạnh như băng kia lại tới nữa, cũng không quá hai giây lại biến mất. Quay đầu ngó ngó nam quỷ biểu cảm vặn vẹo, Lý Tiểu Tiểu rốt cuộc hiểu ra, con quỷ này vào trong thân thể của mình thì mình sẽ lạnh, nếu mà đi ra thì mình sẽ khôi phục nhiệt độ cơ thể bình thường, không ngờ mình thế mà lại bị con quỷ này lấy làm áo khoác. Nhìn vẻ mặt hiểu rõ của Lý Tiểu Tiểu, trong ánh mắt nam quỷ hiện lên một tia tàn khốc, chuẩn bị thử lại lần nữa. Ngay vào lúc hắn đi lên trước một bước đó, Lý Tiểu Tiểu xoay người lại giơ nồi sắt lên xoay tròn quất về phía nam quỷ, trực tiếp quật bay nam quỷ ra mười mấy mét…… Lý Tiểu Tiểu một tay xách nồi sắt một tay tức muốn hộc máu mà mắng: “Chui một lần hai lần là đủ rồi đó, còn không dứt, mày có còn chút đạo đức làm quỷ không?” Nam quỷ bị đập bẹp mặt cố gắng bò lên từ trên đất, ặc, đau quá!!! Vương Thanh Văn ngồi trên mặt đất nhìn mà trợn mắt há hốc mồm, trong giọng nói tràn đầy tán thưởng: “Ngay cả quỷ cũng dám đánh, không hổ là cô chủ của Chiêu Tài tiên sinh nha, thật là nữ trung hào kiệt á. Minh Vũ, nếu cậu thật muốn mang theo phòng làm việc cùng nhau vào công ty giải trí Tiên Phàm thì tôi ủng hộ cậu!” Khương Minh Vũ nặng nề mà thở dài, anh cảm thấy khoảng cách giữa mình và công ty giải trí Tiên Phàm càng ngày càng xa…… Để anh lấy nồi sắt quất quỷ, anh thực sự không làm được á!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]