Thẩm Tri Ly khăng khăng đòi đi, nhanh gọn thu dọn hành trang, sáng sớm hôm sau đã chuẩn bị xuất phát.
Trong vòng ba tháng, cách đây không xa.
Nàng phải về kịp Hồi Xuân cốc bằng tốc độ nhanh nhất.
Còn chưa ra khỏi cửa viện đã thấy Diệp Thiển Thiển sa sầm mặt, haitay khoanh trước ngực, mắt nhìn xuống trầm tư, vừa nhìn thấy nàng bướcra, Diệp Thiển Thiển buông hai tay xuống, nói: “Phải về Hồi Xuân cốcsao? Ta đưa cô về”.
Thẩm Tri Ly có chút ngại ngùng: “Trước đó gây mê cô…”.
Diệp Thiển Thiển: “Đừng nói nữa, ta đã hứa đưa cô về bình an”.
Nói đoạn, ả dắt hai con lạc đà đến, nói với Thẩm Tri Ly: “Đi thôi”.
Đi theo Diệp Thiển Thiển, Thẩm Tri Ly bất giác hỏi: “Thế chuyện của Ma giáo…”.
Diệp Thiển Thiển: “Đã đồng ý đàm phán hòa bình rồi, cụ thể như thếnào còn phải chờ hai bên thỏa thuận, ta đưa cô về trước cũng còn kịp”.
Thẩm Tri Ly mấp máy môi hồi lâu nhưng chỉ nói ra được một tiếng: “Ồ”.
Suy cho cùng nàng chẳng qua chỉ là người ngoài cuộc.
“Nhưng…” Diệp Thiển Thiển quay đầu lại nhìn Thẩm Tri Ly, làn môi cong tuyệt đẹp nhướng lên, mỉm cười, thần thái đẹp đến say lòng người: “Tiền đề đàm phán là, giáo chủ Thần giáo tiếp theo là ta”.
Thẩm Tri Ly kinh ngạc: “Á?”.
Diệp Thiển Thiển nói ngắn gọn: “Là Tô Trầm Triệt dạy dấy. Nói vớiThần giáo là ta giả vờ thuận theo chính phái, nhưng thật ra trái timluôn hướng về Thần giáo, lại nói với chính phái rằng ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-vo-si/3023239/quyen-5-chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.