Mọi người lập tức bày tỏ, diệt trừ Ma giáo là tráchnhiệmmọi người, Thập Nhị Dạ công tử không cần phải đa lễ.
“Nhưng…”
Tô Trầm Triệt có vẻ rất cảm động, vẫn phong thái hào sảngnói: “Nếu muốn diệt trừ Ma giáo bắt buộc phải tiêu hủy cơ quan đầu não trong mật thất Ma giáo, có như thế thì các cơ quannhằm đối phó với bên ngoài của Ma giáo cũng sẽ bị hủy theo,nếu không rất khó tiêu diệt Ma giáo… Ngoài ra, trong chư vị cólẽ có một số vị biết có một số không biết, gia mẫu từng làthánh nữ Ma giáo, vì phản bội Ma giáo mà bị Ma giáo giáo chủ Vũ Yến giết chết hơn hai mươi năm trước, cho nên tại hạ muốnmột mình vào mật thất Ma giáo kết thúc mối ân oán này, cũngxem như an ủi vong linh gia mẫu trên trời.”
Trong lúc nói, hàng mi dài rậm khẽ động nhắm lại, dường như chất chứa nỗi ai oán thê lương không nói được thành lời.
Những người biết chuyện năm đó vội vàng an ủi Tô TrầmTriệt, những người không biết sau thái độ ngạc nhiên tỏ ý thấu hiểu.
Thân phận của Thập Nhị Dạ công tử luôn là bí mật với bênngoài, chỉ biết lúc mười mấy tuổi hắn bước chân vào giang hồđã có ngân lượng không bao giờ dùng cạn và vô số thuộc hạ,rất nhiều nhân sĩ võ lâm đã thành danh đều vô cùng khách sáovới hắn, trong đó đặc biệt là chưởng môn phái Kỳ Sơn, năm đó,vị chưởng môn đại nhân này không ít lần ra tay giúp đỡ Tô TrầmTriệt, đến nỗi có người đồn rằng không biết Thập Nhị Dạ côngtử có phải là con riêng của chưởng môn phái Kỳ Sơn Kế Mông haykhông.
Nhưng may mà theo năm tháng, Thập Nhị Dạ công tử dần dần cóthể tự độc lập, những lời bàn tán về cha mẹ hắn cũng giảmđi rất nhiều.
Phía cuối có một cửa đá, Lôi Ảnh bỗng đẩy ra, một ngườiđàn ông cũng vận áo trắng đang đứng ở phía bên kia cửa.
Hắn đang cầm một quyển sách, thần sắc dịu dàng, ngũ quan mơ hồ có vài phần giống với Tô Trầm Triệt, dù rất tinh tế nhưng nhìn không dễ chịu như nhìn Tô Trầm Triệt, cho nên khi so sánhvới nhau lại có cảm giác như hàng nhái so với hàng thật vậy.
Vũ Liên đập một cái lên chiếc bàn phía sau, cánh cửa đá phía sau Tô Trầm Triệt khép chặt lại.
Vũ Liên: “Biết mà ngươi còn đến sao? Lại còn to gan chỉ mang theo một thị vệ?”
Tô Trầm Triệt gật đầu, nói như lẽ dĩ nhiên: “Ừm, vì hai người cũng đủ xử lý ngươi rồi.”
Vũ Liên cơ hồ muốn cười thành tiếng.
Xử lý hắn?
Tô Trầm Triệt lấy đâu ra sự tự tin thế nhỉ?
“Thập Nhị Dạ công tử, ta nên khen ngươi quá to gan hay nóingươi quá ngu ngốc đây?”, Vũ Liên cuối cùng cũng xé bỏ lớpngụy trang, cười gằn nói, “Ta thật sự không nhìn ra ngươi rốtcuộc mạnh hơn ta ở điểm nào, dựa vào cái gì mà thứ gì cũngđều là của ngươi. Nhưng, những thứ đó sẽ kết thúc ở đây thôi.Ngươi nên biết, cơ quan ở đây thao túng tất cả, cũng là nơi tậptrung nhiều cơ quan nhất… Nhưng chết cùng chỗ với mẹ ngươi cũngrất thích hợp với ngươi, suy cho cùng, chính là ngươi hại chếtbà ta…”
Trong lúc nói, ngón tay Vũ Liên khẽ cử động phía sau lưng,bức tường bật ra cơ quan – mấy chục giá cung tên, tiếp đó mộttrận mưa tên bắn ra, lực từ những mũi tên này nặng ngàn cân,rơi xuống đất thậm chí có thể đâm xuyên qua đất.
Nhưng, cảnh tượng máu chảy lênh láng trong tưởng tượng của Vũ Liên không hề xuất hiện.
Vũ Liên nhíu mày, đau đến mức không nói được.
Tô Trầm Triệt từ trong người Vũ Liên lấy ra một lưỡi daomỏng như cánh ve, ngón tay như điện xẹt cứa xuống, tay chân VũLiên bắt đầu chảy máu.
“Cho nên, ta thật sự rất tức giận…”
Nụ cười nhướng môi quen thuộc, ngữ khí ôn hòa: “Nhưng khôngcần phải lo lắng, ta sẽ không giết ngươi đâu, vì như vậy thì dễ dàng cho ngươi quá… Căm hận ta đúng không? Nhưng kể từ giây phútnày trở đi, định mệnh đã an bài ngươi làm việc gì cũng khôngthành…” Thái độ Tô Trầm Triệt thản nhiên đến tàn nhẫn, “Vì cả đời này ngươi không thể ngóc đầu lên được.”
Đứng lên, Tô Trầm Triệt lau vết máu vấy bẩn trên người, đi thẳng vào trong.
Lôi Ảnh đứng trước một đống cơ quan cực lớn và phức tạp,bộc lộ vẻ hoang mang hiếm thấy, hắn tỉ mỉ nghiên cứu một lượt nguyên cơ quan, lại càng hoang mang hơn.
Lôi Ảnh tức giận: “Việc này rõ ràng là nên để Mục Ca đến,ta làm sao biết phải làm thế nào để hủy hệ thống cơ quannày…”
“Để ta thử xem sao.”
Tô Trầm Triệt cười, đâm mạnh kiếm vào cơ quan, chỉ nghe thấytiếng rắc rắc, nguyên cả cỗ máy không ngừng bắn ra các tia lửa do ma sát, tiếp theo đó gãy rời ở giữa, tê liệt hoàn toàn.
Lôi Ảnh: “…”, như thế cũng được sao?
Tô Trầm Triệt tra kiếm vào vỏ trên tay Lôi Ảnh, rồi lại ôm lấy bụng, nói: “Được rồi, đi thôi.”
Lôi Ảnh âm thầm nhìn vết thương đang bắt đầu rỉ máu ở bụngTô Trầm Triệt, cố dằn ham muốn thừa nước đục thả câu củamình, đi theo sau Tô Trầm Triệt.
Tô Trầm Triệt không hề đi ra ngoài, ngược lại còn đi về mộtbên cơ quan, vận lực tháo cơ quan được giấu ở nơi sâu nhất ra.
Sau tiếng “rầm rầm”, một mật thất khác lộ ra.
Tô Trầm Triệt trấn tĩnh đi vào trong.
Không ngờ… lại là thật…
Gian mật thất có vẻ cũ nát chứa đầy sách quý và vũ khí,tùy tiện lấy một món ra ngoài e rằng cũng khiến người ta phát điên lên.
Hắn không có ý định lấy, tiền bạc không thiếu, hắn không cần những thứ này.
Đi thẳng vào nơi sâu nhất, nơi đặt một quan tài bằng gỗ tửđàn, trên quan tài là một bức họa chân dung rất sinh động.
Tô Trầm Triệt ngẩng đầu nhìn người phụ nữ trên bức họa,chiếc áo dài quét đất bồng bềnh như áng mây thêu hoa bướm màubạc, tóc búi cao, ánh mắt trong vắt như nước, người phụ nữ đó đẹp khiến người ta thán phục, nhưng lại không tạo cho người takhoảng cách, ngược lại bất giác nảy sinh cảm giác gần gũivới người trong bức họa.
… Mẫu thân của hắn.
Hắn không hề cảm thấy mình hại chết bà, chuyện vì sinh hạhắn dẫn đến cơ thể suy nhược mới bị Vũ Yến thừa cơ giết hạichẳng có logic nào, nhưng rõ ràng cha hắn không nghĩ như vậy,kẻ nhu nhược đó, kẻ đáng thương đó…
Tô Trầm Triệt yên lặng nhìn bức họa không giống với nhữnggì hắn thấy lúc nhỏ nhưng khí chất thì lại tương đồng ấy, hơi thẫn thờ.
Ở nơi mắt vừa chạm đến, một nam nhân râu tóc bạc phơ nhưngngũ quan vẫn trẻ trung, thâm sâu đang đứng đó, ông ta chỉ đứng ở tít đằng xa nhưng giống như một ngọn núi cao uy nghi, sừngsững, khí thế ngút trời, khiến người khác phải khiếp sợ.
Đầu Tô Trầm Triệt suy nghĩ nhanh như điện xẹt, lóe lên một cái tên: “Vũ Yến?”
Nếu không phải là Vũ Yến giết mẹ hắn, cha hắn Tô Thận Ngôncũng không suốt ngày chìm đắm trong rượu, sống không có mụcđích như vậy, một năm gặp con trai chẳng được mấy lần.
Hắn cũng không cần phải gánh vác mối thù giết mẹ từ nhỏ,càng không cần phải trở thành Thập Nhị Dạ công tử mà hắnkhông hề thích chút nào.
Nhưng thật đáng tiếc, Tô Trầm Triệt chưa bao giờ bận tâm đến những điều này.
Dù cha hắn có quan tâm đến hắn hay không, dù ai là ngườigiết mẹ hắn, dù có trở thành ai, hắn cũng chẳng bận tâm.
Hắn đến chỉ là vì Thẩm Tri Ly không hy vọng có thêm nhiềungười chết nữa, hơn nữa hắn cũng muốn dùng Ma giáo để làmsính lễ cầu hôn Thẩm Tri Ly.
Những chuyện thị phi chẳng có lý do này Tô Trầm Triệt căn bản không có hứng thú tham gia.
“Vũ giáo chủ muốn ở đây bao lâu cũng không việc gì, tiểubối xin đi trước.” Tô Trầm Triệt cung tay, đỡ Lôi Ảnh lên đi rangoài.
Tô Trầm Triệt sững sờ trong giây lát, thì thầm hai tiếng, hai tay nâng khuôn mặt như đang ngủ say của Thẩm Tri Ly lên.
Vũ Yến cũng kinh ngạc ngẩn người ta vì biến cố đột ngộtnày, sau khi nhìn rõ mặt Thẩm Tri Ly, nét mặt ông ta có chútbiến hóa phức tạp.
Hơi khom người xuống, ông ta nói: “Buông tay, để ta xem thế nào.”
“Không chút liên quan” Tô Trầm Triệt lại một lần nữa cắtngang lời ông ta, “Ta yêu Thẩm Tri Ly, chỉ vì nàng ấy là ThẩmTri Ly, chẳng có liên quan gì đến các nguyên nhân khác.”
Vũ Yến trầm ngâm không biết đang nghĩ gì.
Tô Trầm Triệt khó nhọc vịn tường đứng lên: “Nếu muốn giếtta, bây giờ có thể tiếp tục… Vết thương ở bụng ta còn chưalành, ông muốn giết ta thật dễ như trở bàn tay, không cần phảiđánh lén đâu.”
Vũ Yến vẫn trầm ngâm.
Tô Trầm Triệt muốn đón lấy Thẩm Tri Ly từ tay ông ta, nhưng Vũ Yến lại không chịu buông.
Đứng ngây ra một lúc, Vũ Yến cúi đầu chăm chú nhìn cô gáitrong lòng mình, gương mặt thanh tú của nàng thấp thoáng vàiphần lo âu, biểu hiện rất quen thuộc, lúc lo lắng cho ngườikhác Thẩm Tri Ly luôn có áng điệu này, mũi hơn nhíu lại, môimím chặt, mồ hôi trên trán lăn theo viền má chảy xuống.
Trong mơ màng, dường như vẫn còn là thiếu nữ năm đó bạo dạn tỏ tình với ông ta, còn tính toán xem gả cho ông ta thì phảitốn bao nhiêu tiền.
Ông ta nói: “Xin lỗi”, giọng rất nhẹ, lại không biết là đang nói với ai.
Lời còn chưa dứt, tay Vũ Yến nhanh chóng nhét một viên đơn dược vào miệng Thẩm Tri Ly.
Tô Trầm Triệt: “Ông cho nàng ấy uống gì vậy?”
Vũ Yến: “Chẳng qua chỉ là đơn dược giúp phục hồi trí nhớthôi… Ngươi thật ra cũng rất muốn con bé nhớ lại đúng chứ?”
Dù Tô Trầm Triệt muốn nói hay không, nàng cũng không thể quên, đặc biệt là lời hứa đối với ông ta.
Tay Vũ Yến từ từ buông ta, Tô Trầm Triệt cuối cùng cũngthuận lợi đón lấy Thẩm Tri Ly từ tay ông ta, dịu dàng vén tócThẩm Tri Ly lên, Tô Trầm Triệt nói: “Ta đưa nàng ấy đi đây, tanghĩ ông chắc không muốn để nàng ấy nhìn thấy ông lúc nàyđúng chứ, dĩ nhiên ta cũng không hy vọng nàng biết vị sư phụmà mình sùng kính lại là một kẻ lừa đảo không hơn không kém…Nàng ấy không giống ta, dù ông có thay đổi diện mạo, nàng ấycũng chắc chắn sẽ nhận ra. Đúng chứ…”
Tô Trầm Triệt hờ hững gọi một cái tên khác của ông ta.
“… Thẩm Thiên Hành.”
Cái tên này giống như một chiếc chìa khóa có thể mở hộp ma thuật, khiến Vũ Yến, hay là nói Thẩm Thiên Hành, bất giácsững lại.
Lúc định thần lại thì Tô Trầm Triệt đã bế Thẩm Tri Ly bước ra khỏi cửa, Thẩm Thiên Hành quét mắt một cái nói: “Thuộc hạ của ngươi, ngươi không mang hắn đi sao?”
Tô Trầm Triệt dừng lại: “Tâm trạng của ông chắc không đượctốt lắm, để Lôi Ảnh lại cho ông tiêu khiển, đừng làm hắn chếtlà được, tự hắn chắc cũng sẽ nghĩ cách thoát ra thôi.”
Vũ Yến bật cười.
Đôi mắt lại dường như xuyên qua chiếc bóng nửa tối nửa sángđó nhìn thấy thiếu niên ngửa đầu đối diện với ánh mặt trờinở nụ cười rạng rỡ nhưng xảo quyệt của mấy năm trước.
Lúc đó Hoa Cửu Dạ vừa biết được chân tướng đã đùng đùng bỏ đi, ông ta cũng không ngăn lại.
Ba tháng sau, ông ta vô tình đi ngang qua viện của Thẩm Tri Ly,nhìn thấy thiếu niên áo trắng ngồi trên nóc nhà, gió thổi tóc thiếu niên tung bay, che khuất nửa khuôn mặt không nhìn rõ,những cánh hoa đỏ thẫm rơi trên vai tóc hắn, thiếu niên đưa tayvề phía nữ đệ tử vừa nhút nhát vừa đơn độc của ông ta, vôcùng dịu dàng nói: “Tri Ly, lên đây được chứ?”
Thiếu nữ áo xanh trù trừ một lát, dáo dác nhìn quanh, rồinhấc tà áo men theo bậc thang ở một phía trèo lên mái nhà.
Thiếu nữ áo xanh: “Ấy ấy, buông ta ra, ai cho phép ngươi ôm ta! Sư huynh từng nói, con gái không được tùy tiện để cho ngườikhác ôm, này, ngươi rốt cuộc là có nghe ta nói không hả…”
“Nghe rồi, dĩ nhiên làthể tùy tiện, cho nên nàng sau này gảcho ta là được rồi.” Thiếu niên áo trắng hôn “chụt chụt” lênmặt thiếu nữ, đầy vẻ say mê: “Tri Ly, mặt nàng mềm thật, thơmthật.”
Thế là, từ đó ông ta nói năng rất cẩn trọng.
Ông ta làm tất cả mọi việc theo sở thích của nàng, đángtiếc là, cuối cùng người đi cùng nàng đến chân trời góc bể…
… Không phải là ông ta.
Ông ta thậm chí còn nhớ, lúc Thẩm Tế Nguyệt hồ hởi nóivới ông ta: “Tiểu Yến, muội hình như đã phải lòng một nam nhânrồi”, trái tim ông ta trong phút chốc vỡ vụn.
Ngón tay chạm vào lớp áo lạnh ngắt bên trong quan tài, ông ta khẽ thở dài, Thẩm Tri Ly nhớ lại lời hứa với ông ta cũng nhớ lại những năm tháng ở bên Tô Trầm Triệt, để nàng tự quyếtđịnh có phải là tàn nhẫn lắm không?
…
Nội bộ Ma giáo.
Càn Đạt Bà Vương không ngừng đi qua đi lại trong mật thất: “Bây giờ phải làm sao?”
Long Vương ấn ấn đầu: “Càn Đạt Bà… bà đừng đi qua đi lại nữa, ta chóng mặt quá, í, đói bụng quá.”
Dạ Xoa Vương nhướng môi, vứt một xâu quả vẻ ngoài kỳ quáinhư cho chó ăn vào miệng Long Vương, nói: “Chỉ có ba con đường:giết, chạy, đầu hàng.”
Long Vương phẫn nộ: “Mẹ kiếp…”
Càn Đạt Bà Vương trầm tư một lát: “A Tu La Vương đi tìm Vũ hộ pháp rồi… hay là đợi ông ta quay lại đã…”
Ta vừa lợi dụng cô vừa muốn giết cô còn có ý đồ không tốtvới cô, cô ít nhiều cũng cho ta một chút phản ứng bình thườngcó được không hả?
Thẩm Tri Ly: “… Cũng không biết tên này bay được không nhỉ?”Nói đoạn Thẩm Tri Ly chụp lấy chú chim vứt vào không trung.
Tiểu hoàng điểu kinh hoàng mở to mắt, cố hết sức đập cánh, Vũ Liên trông thấy thế, cơ thể bất giác nhoài tới trước mởhai lòng bàn tay đón lấy tiểu hoàng điểu vì quá béo mà hoàntoàn không bay nổi nữa.
Tiểu hoàng điểu còn chưa hết kinh hoàng nằm bẹp trên tay VũLiên, chớp đôi mắt to ngấn nước, bên trong đầy vẻ… có lẽ làcảm kích.
Ánh mắt Vũ Liên cũng bất giác trở nên dịu dàng.
Thẩm Tri Ly cười, khom người: “Vũ Liên, ngươi đã tự tay giết người bao giờ chưa?
Vũ Liên ngẩn ra, mím môi, không đáp.
Thẩm Tri Ly: “Ta đã từng, hơn nữa còn là một nhân vật máumặt nữa… đâm xuyên tim, một nhát chết ngay… nhưng dư vị thật sựrất khó chịu, một đại phu lại phải tự tay đoạt một mạngngười…”
Vũ Liên: “… Cô muốn nói gì?”
Thẩm Tri Ly lấy một chủy thủ từ trong tay áo ra, đưa cho VũLiên: “Ông hận Thập Nhị Dạ công tử, đúng chứ… thế thì giết talà sự báo thù tốt nhất cho hắn, ra tay đi.”
Vũ Liên cầm lấy chủy thủ, tức giận nói: “Cô đang đùa kiểu gì thế hả?”
Thẩm Tri Ly: “Ta không đùa, đâm xuyên tim có thể có chút khó khăn, nhưng cứa cổ ta chắc ngươi vẫn làm được.”
Tay Vũ Liên run rẩy, rất lâu, mới vứt chủy thủ sang một bên rồi lại mím môi không nói.
Thẩm Tri Ly nhặt chủy thủ lên: “Ta không điên, ngươi không dám,đúng không… Ngươi căn bản là không dám giết người, ngay cả lúcđầu ra ám hiệu cho ta, đều là hận Tô Trầm Triệt, thật sự nếungươi ra lệnh cho ta giết chết Tô Trầm Triệt, chắc bảy nhát daođó ta đã không đâm vào bụng hắn rồi…”
Có lẽ do nàng nhân từ, nhưng nàng không thể nhìn một người có số phận bi thảm như Vũ Liên chết đi trong cô độc.
… Nàng luôn nhớ chàng trai dịu dàng chuẩn bị mứt cho nàngkhi nàng vừa uống thuốc xong, lại còn chăm chỉ ghi chép lạinhững kiến thức y học mà nàng nói, lo lắng nói “chỉ một chút thôi đấy” khi nàng muốn ra ngoài, mà lúc đó Vũ Liên e rằngkhông hề biết thân phận của nàng.
Giọng hắn nhẹ tựa gió thoảng, thì thầm bên tai.
“Tri Ly, ta thật sự không để bụng…”
Nắm lấy tay Thẩm Tri Ly, đặt lên môi, giọng Tô Trầm Triệtdường như có chút mất kiên nhẫn: “Tri Ly, ta yêu nàng, trên đờinày ta chỉ yêu một mình nàng. So với nàng, cho dù là tínhmạng cũng không phải là thứ quan trọng, chứ đừng nói đâm tavài nhát dao, dù nàng có giết ta, ta cũng vẫn yêu nàng. Chonên, đừng dằn vặt nữa, vui vẻ sống với ta không tốt sao? Tatừng hứa sẽ tổ chức một hôn lễ linh đình nhất, lớn nhất giang hồ, nàng quên rồi sao?”
Thẩm Tri Ly cảm thấy nổi da gà.
Nhưng cũng không khỏi thở dài… trên đời này lại có người có thể nói những lời tình tứ sởn gai ốc một cách tự nhiên,rành rọt như thế.
Hôn lễ…
Nàng dĩ nhiên còn nhớ.
Đợi ta trở về, Tri Ly, ta sẽ rước nàng bằng hôn lễ linh đình nhất, to nhất trên đời này.
Được, ta đợi chàng.
Nàng đã trả lời như thế, nhưng từ đầu không hề nghĩ câu nói đó là thật.
Hôn lễ, là thứ mà sau khi nàng hứa với sư phụ đã không cònmơ tưởng đến… Chỉ sống không đến ba mươi tuổi thì nói gì đếnchuyện kết hôn sinh con, cuối cùng chẳng qua chỉ là dối ngườidối mình, chi bằng không làm…
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]