Mùa đông năm 210 TCN, Tần Thủy Hoàng năm thứ ba mươi bảy, Thượng Quận.
Lại một năm rét đậm, Phù Tô thở nhẹ một hơi, Mông Điềm dậy sớm ra cửa trông chừng đám sói. Thống soái đội quân tinh nhuệ nhất Trung Nguyên, Hổ Lang Chi Sư, sợ quái gì một con sói? Vừa trở về, tay cầm con sói chết, không có tí tôn nghiêm nào. Phù Tô tựa vào cột, giơ túi rượu da sói trong tay uống một ngụm, cười nói: "Mông tướng quân vẫn không chịu ngồi yên như vậy."
"Đêm nay nướng thịt sói!" Mông Điềm giơ giơ con sói trong tay: "Ngày mai đổi lại, đại công tử đi săn, hạ tướng ở đây nướng thỏ."
"Trời đông giá rét, tướng quân chỉ giỏi làm ta khó xử." Phù Tô cười nhìn Mông Điềm, lại rót một ngụm rượu: "Nói một câu không dễ nghe, thịt sói nướng thế nào vẫn không ngon bằng thịt thỏ."
Mông Điềm liếc mắt một cái, hàm chứa ý cười nhìn qua. Phù Tô lắc lắc đầu, cũng nở nụ cười, chỉ là đột nhiên nhìn về phía hướng Hàm Dương, ý cười liền ngưng lại: "Gần đây không hiểu sao mắt cứ giật liên hồi."
Mông Điềm rạch một nhát vào lớp da sói, xé ra như xé vải, phía dưới tơ máu kinh mạch rõ ràng. Phù Tô tiếp tục uống một ngụm rượu: "Mông tướng quân, lều của ta lại hết rượu rồi."
Mông Điềm cười nói: "Biết rồi, ngày mai đồ tiếp viện đến rồi."
Phù Tô khép lại màn trướng, quay đầu cười một cái với Mông Điềm.
Đây là ấn tượng cuối cùng của Mông Điềm, về gương mặt tươi cười của công tử.
...
Vạn lần không ngờ, sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-phu-to/237526/chuong-12.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.