Chương trước
Chương sau
Năm 210 TCN, Tần Thủy Hoàng năm thứ ba mươi bảy, Hàm Dương.
"Tiểu công tử, người vẫn nên nghỉ ngơi một chút đi..." Các cung nhân vây quanh bên người Hồ Hợi, vội vàng che mấy thứ đồ chơi linh tinh của hắn, trong phút chốc bị lật tung thành một đống. Hồ Hợi ngồi xuống đất, bọn họ lại dập đầu nài nỉ: "Công tử cứ như vậy mà đi, bệ hạ nổi giận, phải làm thế nào bây giờ?"
Mấy cung tì nhát gan đều cúi đầu che mặt khóc lên, mỗi một lần công tử chọc giận bệ hạ, toàn bộ cung nhân đều bị đẩy đi thay mới hết, một người cũng không giữ lại. Lúc này không chừng cũng như thế.
"Bệ hạ còn lười sinh khí với ta ấy!" Hồ Hợi dùng một chân đá văng cung tì ở ngay sát hắn, nhìn về phía cửa nổi cơn giận. Nhưng hắn biết, phụ hoàng vĩnh viễn không thèm để ý hắn hành sự như thế nào, cũng sẽ không đặt chân tới nơi này. Chỉ là không cam lòng.
"Nếu ngươi không vui, không bằng cút đến Thượng Quận cùng tên vương huynh bất trung bất hiếu kia đi."
Con ngươi lạnh lẽo đến không còn một tia ấm ấp, đây là lần đầu tiên cảm thấy, hắn mà còn nói thêm gì nữa, quả thực sẽ bị phụ hoàng gϊếŧ chết.
"Trung xa lệnh đại nhân tới."
Ngoài cửa đột nhiên yên tĩnh, chỉ có Triệu Cao tới mới có thể im ắng như thế. Chỉ thấy Triệu Cao mặc quan phục màu đen, chắp tay sau lưng đứng ở cửa, không mở miệng, nhìn Hồ Hợi ngồi dưới đất, không một tia biểu cảm. Hồ Hợi ho nhẹ một tiếng, trừng mắt liếc một cái, nhìn Triệu Cao hơi mỉm cười: "Trung xa lệnh đại nhân có chuyện gì?"
"Công tử gọi Triệu Cao là được rồi." Lúc này Triệu Cao mới tươi cười, cung kính kính hành lễ nói: "Không có chuyện gì, chỉ là đến xem sao công tử nổi trận lôi đình."
"Không có gì."
Hồ Hợi dần dần không thích cùng Triệu Cao tâm sự. Giống như năm đó phụ hoàng sai Triệu Cao tới dạy dỗ hắn. Kỳ thật hắn biết rõ, người thừa kế trong lòng phụ hoàng chỉ duy nhất Phù Tô mà thôi. Chỉ là người nắm quyền lực vạn trượng càng lâu, càng chưa muốn giao ra quyền lực. Vẫn theo đuổi thứ hư vô mờ mịt như trường sinh bất lão. Hắn vẫn mỉm cười nói với Triệu Cao: "Mệt cho Trung xa lệnh."
"Người bất mãn vì bệ hạ nói câu nói kia với người sao?" Triệu Cao cười: "Công tử, bệ hạ sao nỡ bắt người đi Thượng Quận chứ?"
"Ông ấy có gì không nỡ?" Hồ Hợi liếc mắt, cung nhân nhanh chóng lui xuống, lại nói: "Ngươi hẳn là hiểu rõ. Giống như việc ông ấy có thể tuỳ tiện không quan tâm đến Hồ nương nương, cũng sẽ như vậy với ta thôi."
Triệu Cao cười rộ lên, luôn là thanh âm trầm trầm. Tuy rằng hắn đã tận lực cười một cách hiền lành, vẫn còn nhớ năm đó Hồ Hợi vừa mới nhìn thấy hắn đã bị dọa khóc. Đơn giản là gương mặt hắn không xấu nhưng lúc nào cũng như tức giận.
"A..." Hồ Hợi không hề che dấu, châm chọc: "Trung xa lệnh không phải lại tới an ủi ta đấy chứ? Mười tám tuổi rồi, không còn là Hồ Hợi năm đó nữa."
"Như vậy công tử còn lo lắng cái gì "?" Triệu Cao nói: "Năm đó người chống đối bệ hạ, từ đêm hôm đó cái gì cũng loạn cả lên. Người còn ỷ vào việc bệ hạ sẽ không vứt bỏ người sao?"
"Cút!" Hồ Hợi đỏ mắt, nhìn Triệu Cao, vài phần đắc ý: "Ngươi chỉ là một con chó săn phụ hoàng ném cho ta, ngươi còn dám nhắc tới chuyện đó, ta sẽ gϊếŧ ngươi!"
"Công tử." Triệu Cao đứng lên, cung kính hành lễ, trước khi đi còn nói: "Công tử đừng tùy hứng như vậy, bệ hạ tuy rằng sủng ái người, nhưng bệ hạ... quả thực có rất nhiều công tử khác có thể kế vị."
Mùa đông, năm 210 TCN, Tần Thủy Hoàng năm thứ ba mươi bảy.
Sắc trời trầm tối, mây thấp khiến người không thở nổi, tiếng sấm liên tục rung động, mưa tuyết mịt mù, cỏ cây thất sắc.
Hoàng đế chỉ cảm thấy đột nhiên mất sức, cố thẳng lưng dậy, giương mắt chỉ thấy một mảng đục mờ. Kẻ phái đi tìm kiếm tiên dược còn chưa trở về, nhiều năm điên cuồng tìm thuốc trường sinh, chung quy vẫn không chống lại được mệnh trời.
"Triệu... Cao..." Bên trong xe ngựa, Tần Thuỷ Hoàng cố sức mở miệng, suy nhược không còn bộ dáng năm đó. Trung xa lệnh mở cửa, thấp người đi vào, quỳ gối trước mặt hắn, còn chưa kịp thanh hô 'vạn tuế', Tần Thuỷ Hoàng run rẩy chỉ tay vào lụa thư trên bàn đèn. Đồng tử của Triệu Cao gắt gao co rụt lại, hắn biết rõ dải lụa thư này sẽ quyết định chủ nhân tiếp theo của Đại Tần.
"Viết lên..." Tần Thuỷ Hoàng nhắm mắt lại, hốc mắt đột nhiên lăn xuống một giọt lệ. Đối với nhân thế, không cam lòng. Chỉ nghe hắn thở hổn hển một hơi, mới giống như long hổ, cuối cùng lại là giọng điệu uy nghiêm của đế vương.
"Công tử... Phù Tô."
Triệu Cao chấm mực đề bút, đoan chính viết xuống.
"Lui xuống. Gửi đi..." Tần Thuỷ Hoàng trợn mắt, dường như để xác nhận lần cuối, nhìn thấy cái tên quen thuộc trên lụa thư kia, khi ấy mới nhắm mắt lại.
"Dạ." Triệu Cao trịnh trọng khép lại lụa thư, cung lễ, khiêm nhường.
Hồ Hợi cưỡi ngựa, mặc áo bào ngự tứ, tựa như cảm nhận được điềm xấu. Phụng mệnh đi tra xét mấy quận huyện, chiều tối mới quay trở lại.
"Thập Bát công tử." Tùy tùng thấy Hồ Hợi đột nhiên ngửa mặt nhìn trời, nghi hoặc hỏi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì, chỉ là cảm giác... thời tiết thay đổi."
Một năm này Triệu Cao ở trước mặt phụ hoàng ra sức thu xếp chu toàn. Ngoại trừ công tử Phù Tô năm đó, người khác chỉ nhớ đến Thập Bát công tử hành sự lỗ mãng, lại được bệ hạ sủng ái. Chẳng ai biết cái này cũng chỉ là tuỳ tiện tỏ ra nuông chiều. Hắn đi theo phụ hoàng lâu ngày, càng ngày càng xem thường vị chủ nhân của Đại Tần đế quốc này, trong mắt hắn, chẳng qua cũng chỉ là một người sợ chết mà thôi.
Tùy tùng cười: "Thì chẳng phải thời tiết thay đổi sao? Công tử từ lúc xuất phát ở Hàm Dương, không cảm thấy à?"
"Bang!"
Roi ngựa đột ngột lướt qua, một vệt trên mặt tuỳ tùng kia, từ má dọc xuống khoé miệng, có chút dọa người, Hồ Hợi liếc xéo hắn liếc mắt một cái: "Ta ghét nhất là nói nhiều."
Ngựa phi nhanh hơn, mười dặm, Hồ Hợi chỉnh lại y phục, xuống ngựa trước xa giá của Tần Thuỷ Hoàng, quỳ xuống đất dập đầu, trình lên sổ sách báo cáo. Không nghe thấy thanh âm của phụ hoàng, cũng không nhìn thấy trường kiếm thường được nắm chặt trên tay. Chỉ có Triệu Cao nhẹ nhàng thăm dò: "Tiểu công tử, bệ hạ ngủ rồi."
"À, vậy phiền Trung xa lệnh đại nhân." Hồ Hợi đứng dậy, vỗ vỗ hai đầu gối dính bụi đất, mặt không biểu cảm, đem cuốn bạch lụa tùy ý đặt lên tay Triệu Cao. Vẫn không yên tâm liếc vào trong xe ngựa, phụ hoàng nằm trên giường, Hồ Hợi nhìn đôi mắt Triệu Cao, ý vị thâm sâu.
Ngày thứ hai, toàn bộ đoàn binh xa giá nhận được chiếu lệnh: Ngay trong ngày quay lại Hàm Dương.
Triệu Cao nhẹ nhàng đặt tay lên tay Hồ Hợi, nhân lúc không có người, thấp giọng hỏi: "Công tử có muốn làm hoàng đế Đại Tần không?"
"Ông ấy chết rồi đúng không?" Hồ Hợi lười nhác giương mắt, thậm chí không tỏ ý nghi vấn.
"Như vậy, người nghĩ..." Triệu Cao buông tay Hồ Hợi, vẫn mỉm cười.
"Phụ hoàng truyền ngôi cho vị công tử nào?" Hồ Hợi cười nhạt: "Dù sao không phải là ta đúng không?"
"Nô tài chỉ hỏi, người có muốn..." Triệu Cao vẫn cung kính cúi người, nhìn qua bộ dáng cực kỳ khiêm nhường.
"Ta đang hỏi ngươi, phụ hoàng truyền cho ai?" Hồ Hợi nhìn chằm chằm Triệu Cao. Triệu Cao tuy rằng còn chưa kịp trả lời, chỉ nghe Hồ Hợi vô thưởng vô phạt hỏi: "Là công tử Phù Tô đúng không?"
Một năm qua, Phù Tô vẫn là thứ tối kỵ không thể chạm tới trong lòng phụ hoàng. Kỳ thật ở trong lòng hắn, vẫn luôn nhìn ra phụ hoàng cho hắn những thứ tốt, nhưng hoàng vị cao cao tại thượng kia, từ lâu đã định sẵn sẽ thuộc về vương huynh của hắn, công tử Phù Tô.
"Tiểu công tử tuy rằng tuổi tác còn trẻ, nhưng những năm gần đây phong thái cũng không thua kém gì đại công tử." Triệu Cao nhẹ nhàng quỳ xuống đất: "Cho nên nô tài tin, tiểu công tử so với đại công tử, xuất sắc hơn nhiều."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.