Ngày tiếp theo , hai người nói nói cười cười , xuất phát đến Thanh Chiêu Tự
Hai người trao đổi thông tin với nhau , lúc này Thư Kỳ mới biết được người này họ Phùng tên Vũ , người Bình Thành.
Suốt dọc đường vừa đi vừa hỏi , chẳng mấy chốc hai người đã đến dưới chân núi , theo sự chỉ dẫn của người qua đường nói , Thanh Chiêu Tự ở trên đỉnh núi , Thư Kỳ nhìn lên trên một cái , quả nhiên mơ hồ có ngôi chùa được mây mù bao phủ.
Người qua đường nói , từ trước đó là một chùa miếu hương khói tràn đầy , bởi vì fần đấy một đoạn có sơn tặc thường lui tới , luôn cướp bóc người khách phúng viếng , tất cả mọi người sợ hãi , không dám lên núi , cho nên chùa không còn như trước nữa. Nghe nói hai người muốn lên chùa , hắn thành thật khuyên bảo một hồi.
Nhưng hai người cũng không đem việc này để ở trong lòng.
Phùng Vũ tin vào khả năng của mình , kiến thức lại rộng rãi , loại người nào cũng đều gặp qua.
Thư Kỳ là bởi vì ban ngày rõ ràng lại có người dám làm thế , đúng là vô vương pháp.
Vì thế hai người dọc theo con đường núi phía trước mà đi đến.
Trong núi cổ thụ che mặt trời , nước suối chảy từ trên thác cao xuống trong suốt. Chim hót líu lo . Ánh sáng mặt trời mới mọc , chiếu vào cây Tùng Lâm dày đặc , cũng có một chút tia hàn ý.
Ngẫu nhiên nghe được tiếng chuông ở trong núi kéo dài , trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-nha-ta-la-ho-ly/1612681/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.