Một trận hăng hái qua đi , Thư Kì mới hồi tưởng cầm lấy tiền có chút kỳ lạ. Thực lòng nàng nghi ngờ chủ quán còn có âm mưu khác. Trên đời này có cái gì là miễn phí sao?
Không có khả năng.
Vì trong lúc an toàn , đem đó nàng liền dứt khoát đến khách điếm cao cấp nhất thành Kiến Khang – Minh Nguyệt Lâu.
Nàng xem xét , tại nơi đây kẻ ra vào không hẳn là người có tiền mà nhân vật nổi tiếng trong xã hội đều thường lui tới , 120 hoàng kim đối với người quyền quý như bọn họ bất quá cũng chỉ mất chín sợi lông chân – không đáng kể .
Ở trong phòng dùng bữa tối , nàng đơn giản sửa sang lại một chút hành lý của mình , quyết định sáng mai xuất phát đi Giang Ninh. Bất quá đi phía trước tới Thanh Chiêu Tự tìm vị hoà thượng để lại lời nhắn cho Vân Phi.
Toàn bộ kế hoạch đều hợp lý , Thư Kỳ yên tâm ngã trên giường.
Không biết ngủ bao lâu , trong lúc nửa tỉnh nửa mơ , nàng hoảng hốt nghe được tiếng sáo xung quanh.
Lắng nghe , tiếng sáo ban đêm vô cùng linh hoạt kì ảo , như ai oán , như khóc , dư âm lượn lờ , mỏng manh như sợi tơ mành sắp đứt.
Cả thân mình bay bổng giống như những nốt nhạc bay đến đây.
Cảm giác phi thường quen thuộc.
Nàng cũng là người biết cảm thụ mà.
Đúng vậy , ở một nơi , nơi nào đó có rừng trúc xanh , một nam tử áo trắng đang ngồi vẻ mặt ôn nhuận , cầm đàn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-nha-ta-la-ho-ly/1612680/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.