Lúc Thái Sinh đi ra Bạch Tấn Vân đã cưỡi ngựa rời khỏi Tử Vân Tự, còn Đường Hiền Nhạc cũng đang tựa vào trên vách tường biệt viện, hai tay hoàn ngực, không vui nhìn Thái Sinh cười.
Thái Sinh quay đầu không nhìn tới hắn, một mình yên lặng đứng ở cửa biệt viện nghĩ chuyện trong lòng.
Không lâu lắm,Bạch lão phu nhân từ trong biệt viện đi ra , đoàn người ngồi trên cỗ kiệu đi về phía Bạch phủ.
Cỗ kiệu rộng rãi, Thái Sinh và Bạch lão phu nhân ngồi cùng nhau, nhưng nàng thủy chung cúi đầu, ánh mắt ảm đạm, thoạt nhìn một chút tinh thần cũng không có.
Bạch lão phu nhân liếc mắt về phía Thái Sinh hỏi:“Thái Liên, con làm sao vậy? Thoạt nhìn có vẻ không khỏe?”
“A?” Thái Sinh nghe được Bạch lão phu nhân nói, vội vàng ngẩng đầu, mỉm cười,sau đó lắc đầu nói,“Không có a, mẹ, con tốt lắm.”
“Ừm……” Bạch lão phu nhân thở dài nặng nề,“Mẹ vừa rồi hỏi tử vân đại sư,mẹ khi nào thì có thể ôm tôn tử, hắn lại nói hết thảy tùy duyên, không thể cưỡng cầu! Cái gì mà tùy duyên chứ.” Bạch lão phu nhân càng nói càng tức, bỗng nhiên bắt lấy tay Thái Sinh, ánh mắt sáng quắc nhìn Thái Sinh, nói:“Thái Liên a, con sớm một chút cho mẹ một đứa cháu!”
Nhìn ánh mắt của Bạch lão phu nhân nóng bỏng hy vọng, Thái Sinh càng thêm kiên định ý nghĩ của mình,thừa dịp đại thiếu gia hiểu lầm mình thì mình nhanh rời đi,để cho hắn sớm lấy một nữ tử khác, sau đó sinh con trai trải qua cuộc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-nha-giau-lay-kieu-lang/2029799/chuong-67.html