Ngủ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Bởi vì không có cảm giác, không thấy đau, cũng không thấy buồn, không thấy khổ.
Không còn cảm giác nào tốt đẹp hơn.
Cho nên nàng càng không muốn tỉnh lại.
Lâm Trì đã nghĩ như vậy.
Dường như có ai đang nói chuyện cạnh nàng, song đã không còn quan trọng nữa, dù sao nàng cũng không muốn nghe, đã vậy thì không cần để ý!
Dù sao nàng vẫn luôn là một kẻ tùy tiện, cũng không phải là lần đầu.
Nàng nghĩ như vậy đột nhiên cả thân thể lẫn tâm lý tốt hẳn lên.
Lẳng lặng nhắm mắt ngủ say sưa, tiếp tục ngủ, vẫn ngủ...
Trong mơ, cha mẹ đều còn sống, ở cùng nàng, nàng vẫn là đại tiểu thư không cần lớn, có cha mẹ yêu thương, người nhà tôi tớ nuông chiều, không cần phải đối mặt với sóng gió.
Trời xanh vạn dặm, vạn dặm không mây.
Nàng ngoan ngoãn ở nhà học cầm kỳ thi họa, được tiên sinh dạy học, có lúc thêu thùa, làm đồ trang sức trong khuê phòng.
Các nàng sẽ lén bàn về công tử nhà nọ ưu tú ra sao, nếu có thể thì muốn gả cho công tử ấy, rồi bàn về tài tử, thư sinh nổi danh của các quận, tuy nhiên những người đó đều không sánh bằng tiên sinh Đỗ Nhược dạy học trong phủ nhà nàng, nho nhã, lịch sự, bất quá tâm tình thiếu nữ nhanh tới cũng nhanh đi, nàng nhanh chóng dời lực chú ý đến Mạch công tử cách vách.
Chàng ấy là người trong lòng của thiếu nữ ở cả thành này, ai cũng mơ sau này có ngày trở thành thê tử của chàng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-khuynh-thanh/1822568/chuong-66.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.