"Mấy người đi?"
Mạch Khinh Trần đáp rất nhanh: "Hai người."
Vậy thì được, Lâm Trì không muốn đi cùng cả đoàn người ra ngoài.
Lâm Trì rất muốn đi dạo Dương Minh, dù sao đến đây vài lần nhưng chưa có cơ hội đi dạo trong thành lần nào.
Có điều, ra ngoài với Mạch Khinh Trần... Nàng nhớ mang máng cảnh lần trước bị lạc cùng Mạch Khinh Trần tới thị trấn nhỏ nọ, ấy, họ có thể ra ngoài dạo được không? Chẳng lẽ không bị vây xem?
Nghĩ lại, dù Mạch Khinh Trần có bị vây xem vẫn tỏ thái độ bình thản, Lâm Trì thở dài, tìm trong đống y phục rất lâu, rốt cuộc tìm được hai tấm mỏng như cánh ve. Dán một tấm lên mặt xong, cầm tấm còn lại dán lên cho Mạch Khinh Trần.
Mạch Khinh Trần không có cảm giác, nên từ đầu đến cuối chỉ chớp mắt nhìn Lâm Trì.
Lâm Trì cũng nhìn hắn, mặt đúng là đã bình thường đi, nhưng... Mắt cũng quá đẹp rồi! Mặt với mắt rõ là không xứng! Dù mặt nạ bình thường cũng không che được ánh mắt ấy, ngược lại đôi mắt càng tôn thêm vẻ đẹp cho gương mặt!
Lâm Trì lại bò xuống giường mò tìm trong tủ quần áo, cuối cùng lấy ra một cái mặt nạ (... Tại sao có thứ này?)
Che một bên mắt lại, rồi dùng mũ sa che hết tóc bạc, nhìn lại đã không còn dễ nhận ra nữa.
Có điều... Lâm Trì im lặng nhìn Mạch Khinh Trần, sao cứ có cảm giác đang gây nghiệp chướng thế này...
Mạch Khinh Trần ôm Lâm Trì, nhún mấy cái vọt khỏi cung, không gây một chút tiếng động nào.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-khuynh-thanh/1822484/quyen-1-chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.