Không biết nên an ủi Mạch Khinh Trần thế nào, Lâm Trì buông đũa, vỗ vỗ bàn tay đang vòng trên eo mình, khẽ nói: "Đừng buồn nữa..."
Mạch Khinh Trần gắng sức ôm lấy Lâm Trì, nói: "Ta không buồn, chỉ sợ."
Lâm Trì: "Sợ?"
Mạch Khinh Trần giật giật môi: "Ta..." Cơ thể đang ôm lấy Lâm Trì rõ ràng toát ra nỗi băn khoăn.
Lâm Trì chợt hiểu, "Sợ giẫm lên vết xe đổ... à?"
Nên lúc gặp lại mới đối xử với nàng như thế, vì... Không muốn đến gần, sợ bản thân sẽ làm hại nàng?
Mạch Khinh Trần "ừm", khép đôi mắt hờn dỗi: "Hơn nữa hai năm trước, nàng bỏ trốn cùng người khác, ta tưởng nàng ghét ta..."
Lâm Trì cười: "Không phải ta đã từng nói, ta không có ghét chàng."
Thật ra không ghét nổi.
Dù biết hắn đã làm nhiều chuyện có lỗi, dù hắn từng tổn thương nàng, nhưng đứng trước một Mạch Khinh Trần dè dặt thế này, ngay cả ghét hay căm hận cũng hóa hư không...
Không phải hắn cố ý làm sai, tổn thương nàng, mà do không biết việc đó không đúng...
Ngẫm nghĩ, hình như có chỗ không đúng, Lâm Trì ngừng một lúc lại nói: "Chuyện đó, trước đây chàng không hề nhắc qua với ta..."
Mạch Khinh Trần rũ mắt nói: "Trước khi nàng bỏ đi, ta mới nhớ lại."
Lâm Trì giật mình: "Chuyện này..."
Khó trách lúc đó hoàng đế Bắc Chu khẳng định Mạch Khinh Trần sẽ không đi tìm nàng, có lẽ là lý do này...
Mạch Khinh Trần càng ôm chặt nàng.
Lâm Trì: "...Đừng ôm chặt như vậy, ta sắp ngạt thở rồi..."
Chợt nghe có tiếng cười nhạt, Lâm Trì giật mình: "Ơ..."
Chàng cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-khuynh-thanh/1822476/quyen-1-chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.