Trong phòng ăn chỉ có một người, Mạch Khinh Trần.
Hắn đang…….. nấu ăn.
Đây chính là cảnh mà Lâm Trì muốn tưởng tượng cũng tưởng tượng không ra.
Mạch Khinh Trần thích hợp đứng ở trên đỉnh núi cao, bễ nghễ thiên hạ, thíchhợp nghịch thiên rồi lưu lại một bóng lưng lạnh lùng, thích hợp giơ mộtthanh hàn kiếm chém xuống...... Nhưng tuyệt đối không thích hợp vào phòng bếp nấu ăn!
Nhưng kì lạ là lúc này Mạch Khinh Trần đúng là đang đứng nấu ăn.
Một cuốn sách nấu ăn chữ mờ mờ đặt trước mặt hắn, Mạch Khinh Trần dùng tưthế cầm kiếm cầm dao, thuần thục thái nguyên liệu, rồi bỏ nguyên liệuvào trong nồi......
Sau một khắc, thớt nứt ra.....
Mạch Khinh Trần cầm cái xẻng đảo một phen......
Nồi cũng nứt ra......
Mạch Khinh Trần rót dầu vào hỗn hợp đồ ăn trong nồi, ánh lửa vọt lên, sáng rực.
Mạch Khinh Trần vung tay áo, lui lại một bước, lửa tắt ngay lập tức, nhưng cả lò bếp đã trở thành một mảnh hỗn độn.
Liếc mắt nhìn, Mạch Khinh Trần lại cầm sách lên, chuyển sang lò bêos kế tiếp, tiếp tục lặp lại hành động vừa rồi......
Bữa tối bưng lên, món ăn ít hơn so với bình thường, đồ ăn cũng rất đơngiản, nhưng dáng vẻ không đơn sơ lắm, ít nhất không như Lâm Trì đã dựliệu..... Thức ăn cháy thành than.
Gắp một ít rau xanh đưa vào miệng...... Trong nháy mắt, gương mặt Lâm Trì liền vặn vẹo......
Mặn quá...... Nàng muốn uống nước......
Nhưng mà, liếc trộm người đang ngồi bên cạnh nàng, Mạch Khinh Trần, Lâm Trì quyết tâm nhắm mắt nuốt xuống.
”Mùi vị thoang thoảng, trong đắng có một chút vị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-khuynh-thanh/125851/quyen-1-chuong-7-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.