Mà người tiêu sư kia có vẻ gan lớn. Người khác đều sợ hãi, chỉ riêng y, sắc mặt chỉ hơi trắng, còn lại coi như bình tĩnh, như không để sinh tử trong lòng.
Lâm Vân mỉm cười hỏi:
- Đã như vậy, vì sao không tự sát trước khi Sa Kinh Vương tới hút máu?
Sợ như vậy thì còn không bằng tự sát. Nói cho cùng vẫn là sợ chết mà thôi.
Người tiêu sư hừ lạnh một tiếng:
- Tự sát? Nếu đơn giản như vậy thì tốt rồi.
Nhưng y không giải thích.
Lâm Vân ngạc nhiên, đám Sa Kinh này lợi hại như vậy sao? Nggay cả tự sát cũng không được? Nhưng người tiêu sư không giải thích, Lâm Vân cũng không muốn hỏi thêm.
- Điệp sư tỷ, sư nương và mọi người không biết thế nào rồi?
Người thiếu niên lo lắng hỏi.
Cô gái thở dài, lấy một bộ áo màu xanh nhạt khoác lên người:
- Đại sư đệ, sư phụ và mọi người không sao đâu. Em không phải lo lắng.
Thiếu niên thì hung hăng nhìn hai tên tu sĩ Tử Vân Điện. Lâm Vân có thể thấy sự phẫn nộ và cừu hận trong mắt của cậu ta.
Hai người có vẻ có thù oán gì đó với Tử Vân Điện. Càng chứng tỏ bọn họ không phải là người của Tử Vân Điện.
- Điệp sư tỷ, sau này em nhất định sẽ cố gắng như Hoa sư huynh, vì sư môn báo thù.
Thiếu niên nắm chặt tay, thấp giọng nói.
Vị Điệp sư tỷ chỉ thở dài, không nói gì. Cô ta biết đã bị đám Sa Kinh bao vây như vậy, nói gì sau này nữa, sắp chết đến nơi rồi. Dù
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cong-tu-dien-khung/1418738/chuong-447.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.